Bài viết số 1 - Văn lớp 8

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Hai Yen Ho

Kể lại những kỉ miện ngày đầu tiên đi học

Mk cần gấp. Ko chép văn mẫu nha

Minamoto Sakura
23 tháng 8 2017 lúc 15:53

Viết văn phải từ cảm xúc của chính mình
Kỉ niệm ngày đi học của mỗi người là khác nhau, bạn khác mình và mình khác bạn. Rõ ràng, kỉ niệm ngày đầu đi học của bạn chứ không phải của mình.
Theo mình, bài này tự viết thì hơn.

huỳnh thị ngọc ngân
2 tháng 9 2017 lúc 17:05

Thời gian giống như một cơn gió nhẹ thoảng qua, giống như một chiếc lá mới ngày nào còn xanh tươi trên cành mà thoáng cái nó đã vàng khô và bay trong gió, thậm chí bạn chỉ cần nhắm mắt lại và mở mắt ra thì mọi chuyện trước đó đã là quá khứ. Thời gian vô tình trôi qua và không chờ đợi bất kì một ai cả. Từ một cô bé nhút nhát, ngây thơ, mà bây giờ tôi đã là một cô học sinh lớp 8, ấy vậy mà những kĩ niệm của ngày đầu tiên đi học vẫn còn in sâu trong kí ức tôi.

Ngày đầu tiên đi học là cái ngày mà tôi không bao giờ quên. Trước cái ngày trọng đại ấy, ngày mà tôi sẽ phải bước vào 1 thế giới mới để mở cánh cửa tri thức đầu tiên của mình. Hôm đó, mẹ đã soạn tập cho tôi và chuẩn bị quần áo cùng những thứ cần thiết khác để tôi đi học. Mẹ cùng tôi dọn dẹp nhiều thứ, tôi hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, tại sao con phải đi học? Đi học có gì vui không mẹ? Ở đó có mấy con vật hung dữ như hổ, rắn,.. không mẹ?...

Và cứ thế tôi đặt ra rất nhiều câu hỏi... nhưng mẹ tôi chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng nói:

-Con yêu à, đi học không đáng sợ như con nghĩ đâu, ở trường học sẽ có thầy cô và bạn bè chơi với con, yêu thương và giúp đỡ con, con sẽ được học rất nhiều thứ bổ ích đấy...

Mẹ vừa nói vừa xoa đầu tôi. Nhưng có lẽ lúc đó tôi còn quá nhỏ nên chưa hiểu hết những gì mẹ nói và như thế là trong đầu tôi lại xuất hiện rất nhiều câu hỏi. Tối hôm đó, tôi không ngủ được bởi vì trong lòng tôi có một cảm giác khó tả, cái cảm giác mà trước đây tôi chưa từng có.

cuối cùng, ngày mà tôi chờ đợi cũng đến. Tôi dậy thật sớm để vệ sinh cá nhân và thay đồ. Mẹ tết cho tôi hai bím tóc xinh xinh và cài nơ lên hai bím tóc ấy. Sau đó mẹ cầm lấy tay tôi và dẫn tôi đến trường. Hôm ấy , trời thu se lạnh, những chiếc lá vàng trãi đầy trên con đường mà tôi đi nhưng... kì lạ thay con đường làng quen thuộc ngày nào bỗng trở nên lạ lẫm, lạ lẫm không phải vì cảnh vật thay đổi mà vì một sự thay đổi khác, thay đổi bởi vì hôm nay tôi không còn là một cô bé tinh nghịch hay khóc nhè nữa mà hôm nay tôi đã là một cô học sinh chững chạc hơn. Tôi vừa mừng vừa lo, đang suy nghĩ miên man thì :

-Đây chính là trường học đấy, con yêu!

Câu nói của mẹ đã làm tôi thức tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ vớ vẩn, tôi nhìn quanh ngôi trường và thốt lên:

- Ôi, sao ngôi trường nó to thế ? xung quanh nó còn có những con yêu quái khổng lồ nữa kìa?huu..hu..con sợ lắm, nó sẽ ăn thịt con mất.hu...hu.

Và thế là tôi nép sát vào người mẹ và khóc. Mẹ liền dỗ dành tôi:

- Con đừng sợ đã có mẹ ở đây rồi mà.

- Cái mà con gọi là con yêu quái chỉ là một cái cây bình thường thôi nhưng do nó đã được trồng ở đây từ rất lâu nên trông nó to thế thôi. Các bạn học sinh đi học rất nhiều nên ngôi trương phải to mới đủ chỗ để học chứ con.

Sau khi nghe mẹ giải thích thì tôi đã bình tỉnh hơn, khi quan sát thật kĩ thì tôi phát hiện ra các anh chị và các bạn đều mặc đồ giống tôi, mọi người còn chơi đùa vui vẻ nữa nào là chơi đuổi bắt , đố vui, nhảy dây,..khung cảnh trở nên nhộn nhịp hẳn ra.Nhưng cũng có một vài bạn rụt rè núp sau lưng mẹ, khóc thút thít và muốn về nhà,..Bỗng nhiên một âm thanh lạ phát ra beng...beng...beng, tôi nghĩ đó là âm thanh của một con vật gì đó tôi cũng không rõ nữa nhưng tôi biết được trong lòng tôi đang rất bồn chồn và hồi hộp, tim thì đập thình thịch nhưng đâu đó trong tôi vẫn có cảm giác háo hức muốn gặp thầy cô, bạn bè.Mẹ dẫn tôi đến lớp để xếp hàng lúc ấy cảm giác trong tôi vô cùng hỗn loạn không biết là vui hay buồn, là sức mạnh hay sự nhút nhát, là háo hức hay lo sợ,... Cô giáo đọc tên từng bạn nhìn cô lúc ấy rất thân thiện và xinh như một cô tiên, giọng cô thì trong trẻo và có chút trầm ấm khác hoàn toàn so với cô giáo trong trí tưởng tượng của tôi, lúc đầu tôi cứ nghĩ cô giáo sẽ rất hung dữ và khó gần nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.....em Huỳnh Thị Ngọc Ngân ... khi cô giáo đọc đến tên tôi thì tim tôi như ngừng đập , và tôi bước vào lớp nhưng ôi! Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đã ngăn tôi lại , tim tôi càng đập mạnh hơn tôi lo sợ là khi bước vào rồi thì nó sẽ nuốt chửng và không cho mình ra nữa thì sao?Nhưng chính tính cách thích khám phá đã tạo nên một luồng sức mạnh giúp tôi bước vào lớp học. Khi các bạn đã đông đủ cô ân cần bảo:

-Các em phải ngoan, chăm cỉ học hành để thầy cô và cha mẹ vui lòng.

Sau đó, cô nắn nót viết lên bảng dòng chữ " bài học đầu tiên" thoáng cái đã kết thúc tiết học tôi cảm thấy quyến luyến và ước gì tiết học dài hơn để được nghe cô giảng và được gặp các bạn. Mẹ đón tôi về bằng một nụ cười tươi trên môi, mẹ nói:

-Con đã mở được cánh cửa tri thức mới của cuộc đời mình rồi đó. Con đã làm cho mẹ cảm thấy tự hào.

Ngày đầu tiên đi học là một kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc đời của mỗi người và tôi sẽ luôn giữ mãi kĩ niệm ấy ở trong lòng . Dù cho cảnh vật có thay đổi, thì những kỉ niệm và cảm giác của ngày đàu tiên đi học vẫn luôn mãi mãi tồn tại trong tôi.

" Ngày đầu tiên đi học mẹ dắt em đến trường em vừa đi vừa khóc mẹ dỗ dành yêu thương.....".


Eren Jeager
5 tháng 9 2017 lúc 18:29

Trong cuộc sống của mình, tôi có những kỉ niệm thật ý nghĩa và rất khó phai. Ngày đầu tiên đi học là một ngày như thế.

Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác hồi hộp, lo âu của đêm trước ngày đến lớp. Mẹ đã cẩn thận sắp sẵn sách vở vào cặp cho tôi vậy mà tôi vẫn băn khoăn lấy ra đếm lại. Một cuốn vở, hai cuốn vở... sách tập đọc, sách toán... bút chì, bút mực... "ơ mẹ ơi! Thước ê-ke của con đâu mẹ?". Tim tôi thót lên! Trời ơi, nếu tôi không kiểm tra lại thì ngày mai đến lớp có phải sẽ bị thiếu không! Nhưng mẹ lại mỉm cười nhìn tôi rất ngộ: "Các con đâu đã dùng đến thước ê-ke!". Rồi như sợ tôi lo lắng quá, mẹ nói thêm: "Hôm trước cô không dặn đâu. Cặp con đã nặng lắm rồi, không nên cho thêm con ạ”. Rồi mẹ ôm tôi vào lòng đưa tôi đi ngủ. Nằm trong vòng tay âu yếm của mẹ, tôi vẫn không nén được những trằn trọc, tôi gỡ tay mẹ rồi xoay ngang xoay dọc hồi lâu mới ngủ được...

Sáng hôm ấy, một buổi sáng mùa thu trong xanh và dịu mát. Mẹ đèo tôi trên chiếc xe đạp người vẫn dùng đi làm hàng ngày. Khác với mọi hôm, sớm nay, mẹ đi rất chậm và ít nói. Dường như mẹ đang đợi tôi hỏi điều gì. Xung quanh tôi thì ồn ào đến lạ. Từng nhóm học sinh lớn nắm tay nhau cười nói vui vẻ. Dọc đường đến trường, có hàng chục nhóm.học sinh như vậy. Duy chỉ bầu trời vẫn mênh mang lặng im. Gió thổi rất nhẹ, mơn man trên những sợi tóc tơ của tôi. Hàng cây hai bên đường lao xao, chúng dường như xanh hơn mọi ngày thì phải. Chiếc xe càng đến gần trường, tim tôi càng đập mạnh. Sự im lặng của mẹ khiến tôi phải rụt rè hỏi rất ngây ngô: "Mẹ, vậy đến trưa con có được về không?". Mẹ đáp: "Có chứ con. Con học với cô giáo và các bạn một lát buổi sáng thôi, đến trưa, mẹ lại đón con về với bố mẹ". "Vậy... vậy... có giáo con có ghê không mẹ? Lại toàn các bạn mới, các bạn ấy có bắt nạt con không...?". Tôi gần như suýt khóc khi bật lên câu hỏi ấy: Tôi đã nghĩ về nó suốt đêm qua. Mẹ lại dịu dàng đáp: "Không đâu con. Cô giáo con rất hiền và xinh nữa. Cô sẽ dạy con những điều mà mẹ không thể dạy được. Các bạn con cũng đáng yêu như con vậy. Các bạn ấy sẽ trở thành những người bạn tốt của con, giống như cô Thuỷ với mẹ hay chú Đức và bố ấy". Tôi đã an tâm hơn và vòng tay ôm lấy người mẹ...

Cổng trường tiểu học hiện ra trước mắt tôi lộng lẫy và trang nghiêm quá. Cánh cổng to rộng đã được mở ra; phía trên cổng là những lá cờ rực rỡ sắc màu gió thổi tung bay vô cùng đẹp mắt. Trong sân trường, đông đảo học sinh, giáo viên đang trò chuyện sôi nổi. Chậm rãi theo bước chân mẹ vào sân trường, tôi thấy mình bé nhỏ và đơn độc quá. Nhưng mọi người chẳng ai để ý đến tôi, và gương mặt ai cũng hớn hở. Bất chợt, giọng mẹ vang lên rất nhẹ:

Em chào cô giáo ạ!

Tôi giật mình nhìn lên: Cô giáo chủ nhiệm của tôi mặc áo dài trắng đang tươi cười nhìn mẹ và tôi. Cô đáp:

Tôi chào chị và cháu. Chị cho tôi đón cháu vào lớp.

Mẹ đẩy nhẹ tôi về phía cô rồi nói:

Gia đình rất mong cô giúp đỡ cháu, cháu nhút nhát lắm!

Rồi quay sang tôi, mẹ mỉm cười:

Con phải nghe lời cô giáo và học hành chăm chỉ nhé!

Nói rồi mẹ chào cô giáo quay về. Trong khoảnh khắc, tôi như thấy thời gian ngưng đọng lại, mẹ cứ xa tôi dần... Nhưng giọng cô giáo ấm áp, dịu dàng vang lên khiến tôi bình tĩnh lại: "Cô đưa Trung vào lớp nhé!". Theo chân cô, tôi bước vào lớp học, lớp đã gần như kín hết chỗ ngồi, những gương mặt ngơ ngác, ngại ngùng, lo lắng... cùng quay về phía tôi. Cô đưa tôi vào một bàn gần bục giảng, ở đó đã có một cô bé xinh xắn, lém lỉnh ngồi sẵn.

Cô trở về bàn giáo viên rồi nói với cả lớp:

Hôm nay là buổi học đầu tiên của các em. Cô hi vọng các em sẽ chăm chỉ học tập đế bố mẹ và cô vui lòng. Các em có đồng ý không?

Tiếng "có" vang lên yếu ớt và lẻ tẻ. Cô mỉm cười rất dịu dàng. Tôi còn nhớ, hôm ấy chúng tôi học bài Tập đọc "ò ó o". Tiếng cô giáo thật dịu dàng, tóc cô thật dài và áo cô thật đẹp. Tiếng "ò ó o" thỉnh thoảng lại vang lên từ một bạn nào đó rất ngộ. Suốt giờ ra chơi, đám học sinh chúng tôi làm quen với nhau bằng tiếng gà gáy nhộn nhịp ấy. Cô bạn ngồi cạnh tôi rất bạo dạn, bạn ấy luôn miệng bình luận "tiếng gáy” của các bạn trong lớp rồi kết luận:

Người gáy hay nhất là ấy đấy!

Sau giờ Tập đọc là giờ học Toán. Tôi đã được mẹ dạy đếm từ trước nên tiết học đầu tiên khá dễ dàng. Tôi còn dạy cô bạn cùng bàn cách dùng que tính nữa, bạn ấy không có que tính mà.

Buổi học đầu tiên không đáng sợ như tôi tưởng tượng. Lúc mẹ đến đón tôi vẫn ngỡ ngàng vì phải chào cô giáo và các bạn. Nhìn gương mặt tôi hớn hở, mẹ rất vui. Suốt dọc đường về và cả ngày hôm đó, tôi ríu rít kể cho mẹ nghe về tiếng "ò ó o" của lớp và cô bạn cùng bàn...

Buổi học đầu tiên trong đời tôi đã qua đi nhưng vẫn còn đó những dư âm trong trẻo, tươi vui và xúc động. Tôi không thể quên được hình ảnh của mẹ, hình ảnh của cô, của những người bạn học đầu tiên trong đời và bài học đầu đời đáng yêu của mình.




Các câu hỏi tương tự
Lương Thị Lộc Bình
Xem chi tiết
Mai Nguyệt
Xem chi tiết
Viên Băng Nghiên
Xem chi tiết
Yêu Isaac quá đi thui
Xem chi tiết
Hồ Thị Phương Anh
Xem chi tiết
Nguyễn Trần Thành Đạt
Xem chi tiết
maya phạm
Xem chi tiết
đoàn đăng thành
Xem chi tiết
nguyen le thanh truc
Xem chi tiết