Bài viết số 2 - Văn lớp 8

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Thanh Thảo

Kể lại câu chuyện cô bé bán diêm theo 1 kết thúc có hậu.

Giúp mình với ạ!

KHÔNG CHÉP VĂN MẪU Ạ.

Nguyễn Thị Hồng Nhung
10 tháng 10 2017 lúc 20:25

Lời cầu nguyện của chúng tôi có lẽ sẽ không trở thành sự thật. Bởi đêm ba mươi thì còn ai ra đường để mua diêm làm gì nữa cơ chứ? Giờ này mọi người đã sum vầy bên gia đình, thưởng thức bữa ăn cuối năm bên cạnh lò sưởi ấm áp và đón chờ năm mới đến. Tất cả mọi người trong chúng tôi ai cũng hiểu điều đó và chắc hẳn cô chủ nhỏ bé của chúng tôi cũng biết điều đó. Nhưng bước chân của cô không ngừng lại mà vẫn đi mãi, lang thang trong gió rét với một niềm hi vọng đang dần chìm vào vô vọng. Niềm hi vọng đang dần biến mất và thay vào đó là vẻ mặt lo lắng dẫn hiện rõ trên gương mặt của cô bé tội nghiệp. Không gian xung quanh đang dần chìm vào tĩnh lặng bởi tiếng bước chân người đi bộ đang thưa dần. Mùi ngỗng quay càng lúc càng đậm hơn khiến bước chân cô gái nhỏ nhanh hơn. Qua khe hở của bao diêm, chúng tôi thấy sự tuyệt vọng đã bắt đầu hiện rõ hơn trên đôi mắt cô chủ. Có lẽ, khung cảnh xung quanh gợi lại trong cô những kỉ niệm mà cô vẫn hằng mong chúng sẽ trở thành sự thật. Cô nhớ lại năm xưa cũng được đón giao thừa cùng bà nội hiền hậu ở nhà. Nhưng thời gian hạnh phúc của cô bé thật ngắn ngủi khi thần chết đã cướp người bà của em đi mất. Từ khi gia sản tiêu tan, gia đình em phải lìa xa ngôi nhà xinh xắn có dây trường xuân bao quanh để đến một xó tối tăm. Hằng ngày, cô bé phải nghe những lời mắng nhiếc thậm tệ của người bố vì tù túng mà trở nên thô bạo. Em không còn được chăn ấm nệm êm, không còn những bữa ăn ngon mà thay vào đó là hoàn cảnh đáng thương.

Đêm đã về khuya, đôi bàn tay nhỏ bé của cô chủ như đang dần tê cứng lại. Tiếng bước chân của cô chậm rãi và dừng lại ở góc của hai ngôi nhà trên phố. Thoáng một suy nghĩ hiện trên nét mặt, cô đang suy ngẫm về điều gì đó. Lặng lẽ ngồi xuống, bỗng cô rút một trong chúng tôi và quẹt qua cọ trên bao diêm. Anh bạn của tôi nhoẻn miệng cười như được tự do, bén lửa rất nhanh và vụt tắt để lại đốm than hồng rực trên thân diêm. Chúng tôi không biết được cô chủ đang nghĩ về điều gì, nhưng trong ánh mắt của cô chủ ánh lên một niềm vui và hình như cô cũng hé nở nụ cười. Thấy vậy, chúng tôi cũng bớt đi một phần nào đó lo âu. Nhưng lại đầu một nỗi khó hiểu khác khi cô duỗi chân ra, đờ đẫn khi nhìn que diêm vừa vụt tắt. Nét mặt hiện lên suy nghĩ của cô bé, một hồi sau chúng tôi mới hiểu rằng, nếu như cô chủ không bán được chúng tôi cho ai đó lúc trở về sẽ bị cha mắng chửi. Thở dài một hơi, cô lại quẹt tiếp một anh bạn thứ hai của chúng tôi. Que diêm vừa sáng thì mắt cô lại ánh lên một niềm vui mới. Khuôn mặt cô đỏ hồng rạng rỡ, nhưng khi que diêm vừa tắt cô lại hụt hẫng như trước. Lúc này phố xá đã vắng tanh và lạnh ngắt không còn tiếng bước chân qua lại nữa. Trong tiếng thở dài của cô, chúng tôi dường như biết được điều cô đang suy nghĩ. Cô nghĩ rằng những trận đòn không thể tránh được khi trở về nhà như những hôm trước rồi cũng sẽ đến. Chúng tôi thường xuyên chứng kiến điều đó nên không quá khó để nhận ra qua nét mặt của cô gái tội nghiệp. Chợt cô ngừng suy nghĩ và rút que diêm tiếp theo, nhưng lần này cảm thấy như anh bạn của tôi cháy lâu hơn. Không biết cô đang nghĩ về điều gì, nghĩ đến cây thông nô-en với những ngọn nến sáng rực hay điều gì? Khi anh bạn của tôi vừa vụt tắt thì cô lại rút ra một que diêm nữa và quẹt chúng lên. Khi ánh sáng xanh từ anh bạn tôi bừng cháy thì cô bé bỗng cười và reo lên:

- Bà ơi! Bà cho cháu đi theo với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Nô-en lúc nãy. Cháu xin bà, đừng bỏ cháu ở đây! Trước kia, khi bà chưa về với Thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng hạnh phúc biết bao. Dạo ấy, bà đã từng bảo cháu rằng nếu ngoan ngoãn, cháu sẽ được gặp bà. Bà ơi! Cháu van bà, bà xin với Thượng đế cho cháu được về với bà! Chắc Người không từ chối đâu!

Khi anh bạn thứ tư của chúng tôi vụt tắt thì ảo ảnh trên khuôn mặt cô bé cũng vụt tắt theo. Cô bắt đầu lôi chúng tôi ra khỏi bao nhanh hơn và quẹt liên tục. Dường như cô đang cố níu giữ điều gì đó để chúng không vụt mất. Lúc này chúng tôi thấy trên khuôn mặt cô là nụ cười mãn nguyện như thể cô đã thỏa lòng mong ước. Chỉ trong chốc lát, không gian bỗng dưng tối tăm và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Chúng tôi không còn thấy cô lôi những anh bạn khác ra khỏi vỏ và quẹt nữa. Chỉ thấy mờ mờ trong bóng tối, hình như cô chủ đã gục xuống mặt đường. Chúng tôi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô gái tội nghiệp, bởi những này qua cô không được bữa ăn no và không ngừng suy nghĩ làm sao để bán được chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy thương cho cô chủ của mình nhiều hơn và mong sao đêm giao thừa sẽ trôi qua thật nhanh.

Sáng mồng một, khi mặt trời vừa ló dạng, chúng tôi thức dậy bởi ánh nắng sớm mai. Nhìn xung quanh chúng tôi chỉ thấy toàn màu trắng phủ bởi tuyết. Bỗng có giọng của một người người phụ nữ đang nhẹ nhàng gọi cô chủ với những cái lạy nhè nhẹ.

- Này cháu ơi! Cháu là con cái nhà ai sao lại nằm ở đây thế này?

Những người đi đường cũng bắt đầu xúm lại, nhiều người tò mò hỏi chuyện và không ngừng ngắm nghía cô gái bé nhỏ với cặp má hồng và đôi môi đang mỉm cười nằm giữa những que diêm đã cháy. Sau những cái lay người của người phụ nữa, cô chủ của chúng tôi vẫn không đáp lại. Người phụ nữ liền áp má lên người cô và cảm nhận thấy hơi thở của cô rất yếu. Không suy nghĩ thêm, bà lập tức bòng cô chủ và không quên nhờ người bên cạnh mang theo giỏ xách nơi chúng tôi đang nằm theo. Khoảng mươi phút sau, chúng tôi được đặt trên một cái kệ gần một cái giường được trải nệm trắng tinh. Phía bên kia có một chiếc lò sưởi đang được đốt cháy rực. Tiếng nói chuyện loạn nhịp như thể đang có điều gì đó rất cấp bách xảy ra. À thì ra họ đang cố gắng để giúp cô chủ của chúng tôi hồi tỉnh lại.

Mãi đến một giờ sau cô chủ của chúng tôi mới mở mắt ra và bắt đầu với giọng nói yếu ớt khi nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi cạnh bên:
- Cháu đang ở đâu vậy ạ?
Người phụ nữ đáp lại:
- Cháu hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi hẳn nói. Ta thấy cháu nằm bất tỉnh ở góc phố nên đưa cháu về đây.
- Cháu... Cháu cám ơn cô ạ!
- Không có gì đâu! Đợi ta lấy cho cháu ly ngũ cốc nóng nhé.
Nói rồi người phụ nữ vụt đứng dậy không cần nghe những lời nói yếu ớt của cô chủ đang cố gắng.

Chỉ vài giây sau, người phụ nữ trở lại với ly ngũ cốc trên tay và đỡ cô chủ dậy để uống từng ngụm. Sau khi được dùng điểm tâm, tình trạng của cô chủ khỏe hơn, cô bắt đầu kể mọi chuyện cho người phụ nữ nghe. Đến khi kết thúc câu chuyện, trên gương mặt hiền hậu của người phụ nữ đã hai dòng nước mắt với sự thương cảm nhìn vào cô bé.
- Hãy ở lại đây với cô, cô sẽ giúp cháu vượt qua những nỗi khổ này và cho cháu một cuộc sống tốt hơn. Hãy nhận ta làm mẹ của con!

Cô bé không đáp lại lời người phụ nữ mà ôm chằm lấy bà khóc. Trong tiếng nấc thút thít cô nói "Con cám đấng Thượng đế đã mang người đến với con".

xuankhuong pham
12 tháng 11 2020 lúc 18:39

Sau khi quẹt hết bao diêm, cô bé thẫn thờ ngước mắt nhìn lên bầu trời cao rộng kia. Đêm mùa đông giá lạnh quá! Dòng người vẫn tấp nập, vội vã rảo bước thật nhanh. Đột nhiên, có một người đàn bà dừng lại trước mặt cô. Người đàn bà ấy, gương mặt toát lên sự từng trải, ấm mắt hiền hòa, liền cất lên một giọng nói ấm áp:

- Cháu bé! Đêm Giáng sinh ai ai cũng vội vã trở về nhà, sao cháu lại ngồi ở nơi đây?

Sự xuất hiện của người phụ nữ như một ngọn lửa ấm áp xua đi cái lạnh buốt của đêm dông. Cô bé vội đáp:

- Nhung cháu không có nơi nào để trở về…

Đôi mắt trong trẻo ngấn lệ…

Người đàn bà cảm thấy như có một thứ gì đó bóp nghẹt trái tim mình. Bà như chợt hiểu ra chuyện gì đó. Bà vội nói:

- Hãy mau đi theo bà nào con!

Đôi tay của người phụ nữa vội cầm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô bé bán diêm. Hai người vội rảo bước thật nhanh. Tuyết mỗi lúc một dày.

Cuối cùng, họ dừng chân tại một ngôi nhà. Người phụ nữa vội nói:

- Từ mai, đây sẽ là mái ấm gia đình mới của con. Ở nơi đây, con sẽ được sống với cha mẹ, mọi người sẽ yêu thương con, bao bọc con, che chở con.

Người phụ nữ dẫn cô bé vào nhà. Trong ngôi nhà nhỏ bé mà ấm áp tình yêu thương ấy, có cây thông của đêm Giáng sinh, có bàn ăn thịnh soạn với những món đồ mà cô hằng mơ ước, có những người thiện lương luôn sẵn sang mở rộng vòng tay chào đón cô, thương yêu cô.

THì ra, khi người bà mất đi, cô tưởng như hạnh phúc đã xa rời cô vĩnh viễn thì lại có những tình yêu mới đến bên cô. Cuộc đời luôn tồn tại những phép màu kì diệu và càng kì diệu hơn khi chính bàn tay con người, chính trái tim yêu thương của con người làm nên.

Sở dĩ tôi chọn kết thúc mới như vậy vì nó sẽ tạo nên một kêts thúc có hậu cho câu chuyện. Cô bé bán diêm sẽ sống một cuộc đời mới, hạnh phúc hơn và tươi đẹp hơn. Tôi nghĩ rằng kết thúc hạnh phúc và viên mãn chính là điều mà hết thảy chúng ta đều mong muốn.

Phép màu là điều có thật trong đời sống. Nó không biến con người rời xa cuộc sống để viễn tưởng về một tương lai nhưng chắc chắn nó sẽ thay đổi thực tế cuộc sống. Văn hào Pháp Vich-to Huygo trong tác phẩm của mình đã từng nói đại ý rằng: Trên đời này chỉ có một điều ấy thôi, đó là tình yêu thương! Khi gia đình cô bé bán diêm đã không trao tặng cho cô một hạnh phúc viên mãn, thì ở một nơi nào đó thôi, hạnh phúc mới sẽ lại đến với cô.

Con người đến với cuộc đời trên muôn vạn cung đường phong phú khác nhau và hạnh phúc là điều tất cả chúng ta đều mong muốn có. Đến với thế giới của nghệ thuật, mỗi nhà văn dựa theo logic câu chuyện mà sẽ tạo ra những cách kết thúc cho phù hợp. Độc giả, hãy trở thành người dồng sang tạo, viết tiếp, tưởng tượng lại những cách kết thúc mới để kéo dài sự sống cho tác phẩm văn học để văn học mãi là người bạn đồng hành cùng ta, để nhà văn mãi là người hát rong trên mọi cung đường của nhân loại.

Khách vãng lai đã xóa