Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, mỗi chúng ta đều được vòng tay âu yếm của cha mẹ che chở cho đến khi trưởng thành. Đối với tôi, gia đình là trên hết. Cha mẹ luôn quan tâm chăm sóc và bảo vệ tôi. Nhưng có lẽ người luôn luôn giành tình cảm cho tôi nhiều nhất mãi chỉ có một. Đó chính là người mẹ kính yêu của tôi.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài ba mươi rồi. Nhưng đối với tôi mẹ vẫn còn trẻ như phụ nữ mười tám đôi mươi. Mẹ có dáng người thấp đậm. Mái tóc mẹ đen nhánh, dài và chấm ngang lưng ôm lấy khuôn mặt trái xoan của mẹ. Nước da mẹ không được trắng như bao người phụ nữ vì ngày xưa mẹ phải lao động vất vả kiếm tiền mua gạo nuôi cả gia đình. Đôi mắt mẹ đen láy ẩn sau hàng mi dài và cong. Chiếc mũi của mẹ tuy không cao nhưng rất hài hòa với khuôn mặt của mẹ. Làn môi đỏ hồng lúc nào cũng nở nụ cười tươi để lộ hai hàm răng trắng muốt, rất dễ mến dễ gần. “Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn.” Đôi bàn tay của mẹ phải làm lụng vất vả để nuôi tôi. Mỗi khi cầm đôi bàn tay trai sần của mẹ tôi thấy thương mẹ vô cùng.
Mẹ là người rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái nên người. Tính mẹ hơi nóng nhưng cũng có lúc mẹ rất hiền từ. Mỗi lần mẹ nói, tôi thấy mẹ như một cô giáo dạy văn đang đứng trên bục giảng bài. Mỗi khi tôi mắc lỗi, bằng giọng nói dịu dàng, truyền cảm, lời an ủi và động viên, mẹ đã khiến tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi nhớ có lần được điểm mười. Vừa đi học về, tôi chạy ngay đến bên mẹ và xà lòng mẹ khoe: “Mẹ ơi hôm nay con được điểm mười đấy, mẹ thưởng cho con một món quà nhé!” Mẹ cười tươi ôm chầm lấy tôi và nói: “Con gái của mẹ giỏi quá, mẹ thưởng cho con này!” Mẹ vừa nói vừa hôn lên má tôi một cái. Mẹ ôm chặt tôi vào lòng. Vòng tay mẹ ấm áp như ngọn lửa hồng sưởi ấm trái tim tôi. Cũng có lần tôi bị điểm kém, trên khuôn mặt của mẹ không còn nụ cười của mọi ngày nữa. Mà giờ đây gương mặt mẹ trùng xuống, buồn rầu. Nhưng mẹ không quát mắng em mà chỉ nhắc nhở nhẹ và cố gắng cười để an ủi tôi và động viên tôi cố gắng lần sau. Trong lúc đó, tôi cảm thấy mình đã phụ lòng mẹ, phụ công mẹ nuôi dạy chúng tôi. Vì vậy tôi đã tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Những đêm tôi chưa học bài xong, vì lo lắng cho tôi nên mẹ đã lên phòng và ngồi cạnh tôi. Thấy tôi chán nản và buồn ngủ, mẹ đã động viên tôi giúp tôi không buồn ngủ và chán nản. Những lời nói của mẹ như một nguồn sức mạnh giúp tôi cảm thấy tỉnh táo và học tiếp bài.
Ở nhà mẹ là một người phụ nữ đảm đang. Mặc dù buổi sáng mẹ phải thức dậy sớm để đi làm nhưng mẹ vẫn rất quan tâm tới tôi. Sáng nào mẹ cũng hẹn đồng hồ báo thức cho tôi dậy đi học. Mẹ chuẩn bị quần áo đồng phục cho tôi mặc. Nhưng cũng có ngày mẹ đi làm muộn. Những ngày đó, trước khi đi học mẹ bẻ áo cho tôi, chỉnh khăn quàng đỏ cho tôi. Có lần góc học tập và phòng ngủ của tôi rất bề bộn. Nhưng buổi tối, sau khi đi học thêm về, mọi thứ đã khác. Tất cả đều rất gọn gàng và ngăn nắp. Quần áo được gấp gọn gàng và để ngay ngắn trong tủ. Buổi trưa có những hôm đi làm về muộn nhưng mẹ vẫn chuẩn bị một bữa trưa đơn giản nhưng vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng cho cha con tôi. Không chỉ ở nhà mà ở ngoài xã hội mẹ cũng tham gia rất nhiệt tình. Trong tổ, hàng xóm có việc gì mà nhờ đến mẹ, mẹ đều giúp đỡ . Ra ngoài, mẹ luôn chào mọi người bằng một nụ cười tươi. Mọi người ai cũng yêu quí mẹ như cha con tôi vậy.
Bao lần xem trên ti vi, thấy các bạn nhỏ mồ côi không cha, không mẹ, không có họ hàng thân thiết, nơi ăn chốn ở và không có nơi nương tựa. Các bạn ấy phải đi bán những thanh kẹo cao su, những tấm vé số… để kiếm ăn sống qua ngày. Tội nghiệp các bạn nhỏ ấy làm sao! Bây giờ tôi mới biết mình thật may mắn. Tôi có cha mẹ và có cả một gia đình êm ấm, hạnh phúc trong vòng tay che chở của cha mẹ. Tôi muốn nói thật nhiều với mẹ: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!” Đúng là: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ” .
Tham khảo nha bn !!!
Mẹ à, phải nói từ đâu đây, những điều con muốn nói với mẹ rất nhiều, nhiều đến nỗi con không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Mẹ biết không? Mẹ mãi là người vĩ đại nhất trong lòng con đó, con yêu mẹ nhiều lắm, có điều càng yêu mẹ bao nhiêu thì con lại tự dằn vặt mình bấy nhiêu, vì con mà mẹ phải vất vả, đau buồn. Thực ra con không muốn thế tí nào đâu, nhưng... con có thể làm gì tốt hơn để mẹ vui lòng đây?
Có lẽ suốt cuộc đời này con sẽ không bao giờ trả hết công lao sinh thành, chăm sóc của mẹ đâu, tình thương mẹ dành cho con nó quá lớn lao, quá vĩ đại. Con biết trong bốn chị em con, mẹ thương con nhất vì con không được may mắn như mấy chị em con, phải không mẹ? Mẹ à, con luôn mong muốn gia đình mình sống thật vui vẻ và mẹ không cần phải lo lắng chuyện gì nữa. Bốn chị em con, ai cũng lớn hết rồi, ai cũng có thể tự lo cho mình, chỉ riêng mình con thôi. Con cảm thấy thật xấu hổ và có lỗi với mẹ nhiều lắm, vì con mà mẹ chưa bao giờ được nghỉ ngơi thoải mái dù chỉ là một ngày . Có lẽ cuộc sống của mẹ và con đã được gắn chặt vào cái ngày định mệnh cách đây bảy năm về trước rồi. Bây giờ cho dù con có nói ngàn lần lời cám ơn, ngàn lần lời xin lỗi mẹ thì lòng con vẫn không hết day dứt, tự dày vò chính mình đâu. Con muốn làm thật nhiều điều để mẹ vui lòng, con rất muốn làm một cái gì đó để đền đáp tình yêu của mẹ, mẹ có hiểu nỗi lòng của con không?
Mẹ ơi, con sẽ không bao giờ quên những ngày mẹ chăm sóc con ở bệnh viện đâu, đối với con những ngày ấy là cả một cực hình, nếu không có mẹ thì con đã không thể vượt qua rồi. Đến bây giờ con vẫn còn nhớ như in cái ngày ấy, một ngày tháng 10 cách đây 7 năm, cuộc đời con mãi mãi bước sang một trang mới. Khi ông bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm lên xem, ông đã bảo con ra ngoài chơi, theo ông một đứa trẻ mới 12 tuổi như con không nên biết… Con đợi, lâu, rất lâu sau mẹ mới ra. Con sững sờ khi thấy đôi mắt ngập nước của mẹ, lần đầu tiên mẹ khóc trước mặt mọi người, lần đầu tiên một đứa gan lì như con thật sự biết sợ, con linh cảm có chuyện không lành. Con khóc…
Chảy máu nhiều ngày, sốt cao... đã khiến con không còn sức lực để hỏi mẹ nữa, việc duy nhất con có thể làm là cười và cố tỏ ra khỏe mạnh, vui vẻ để mọi người yên tâm. Những ngày tiếp theo ở bệnh viện mẹ cứ khóc suốt, nhưng mẹ càng khóc thì con càng phải cười. Lạ lắm, mẹ càng nhìn nụ cười yếu ớt của con, mẹ lại càng khóc nhiều hơn. Chắc mẹ cũng hiểu con làm thế là vì con không muốn mẹ buồn và lo lắng mà phải không mẹ? Cứ thế, cả nhà ai cũng biết con bị bệnh gì, chỉ có mình con không biết, cả nhà ai cũng muốn giấu con nên con cũng chẳng thắc mắc nữa…
Cho đến một ngày kia, con tìm được cuốn sách nói về các bệnh ung thư trong tủ áo của mẹ. Con hỏi, lúc đó mẹ đã khóc và nói với con rằng: “Trời kêu ai nấy dạ, con à. Hãy vì những người yêu con mà cố gắng vượt qua bệnh tật, đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta sống đến đâu hay đến đó nha con”. Con mãi ghi nhớ câu nói này của mẹ, cũng từ đó cuộc sống này con không còn sống cho chính mình nữa, con phải sống vì người khác, con phải nghĩ đến người khác trước khi nghĩ cho mình. Từ đấy con không bao giờ khóc trước mặt mọi người, con chỉ được quyền khóc trong bóng đêm, khi chỉ còn mình con với nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn này. Con biết 1 giọt nước mắt của con sẽ lấy đi một nụ cười của mẹ cho nên con càng không được khóc, vì con yêu mẹ lắm, mẹ biết không? Nhưng mà dù con có cố gắng đến đâu cũng không tránh khỏi vài lần con làm mẹ buồn, như những lần con không chịu uống thuốc, còn bướng bỉnh nói hỗn với mẹ rằng “Chết thì chết, có sao đâu, chết được càng tốt “, lúc đó mẹ chỉ im lặng nhưng ánh mắt mẹ buồn lắm. Con xin lỗi, con cũng không hiểu sao đôi khi con lại bất cần đời như vậy nữa.
Đợt điều trị đầu tiên kết thúc, bệnh tình con thuyên giảm nhưng đổi lại hai chân con không đi lại được nữa. Con không hiểu tại sao ông trời lại bắt con và mẹ chịu nhiều thử thách đến thế. Mẹ lại khóc, mẹ thật yếu đuối, còn con, con không thể khóc được nữa, nước mắt con không chảy ra mà nó đang chảy ngược lại vào lòng. Đau, đau đến nghẹn thở…. vì con biết con không được đến trường nữa. Con không cam tâm, nhiều người bệnh giống con, cũng điều trị như con nhưng người ta hết bệnh và được trở về với cuộc sống bình thường, còn con, con được gì đây? Con không được đi học nữa, tương lai của con, ước mơ của con, tất cả đều tan biến, con còn gì để cố gắng, còn gì để nỗ lực đây?
Một điều này nữa con không thể chấp nhận được, con là gánh nặng của mẹ, con là gánh nặng của gia đình mình. Con không chịu nổi, sự thật đau lòng quá mẹ à. Con muốn từ bỏ tất cả, buông xuôi mọi thứ… Nhìn những giọt mồ hôi trên trán mẹ mỗi khi mẹ giúp ***** chuyển, nhìn mẹ chạy đôn chạy đáo khắp bệnh viện để kiếm chiếc xe lăn cho con mà lòng con xót xa vô cùng, con thương mẹ quá đỗi, con thật sự muốn ra đi, con không đành lòng để mẹ vất vả như thế. Nhưng chính mẹ đã vực con dậy, mẹ đã dạy con học 2 chữ “kiên cường” là như thế nào.
Mỗi cuộc đời là mỗi cuộc chiến. Mỗi con người đều có những thử thách của riêng họ. Thời gian, sự sống không phải do ông trời ban tặng cho không ai cả. Có đấu tranh thì mới có sinh tồn. Có can đảm đương đầu với bệnh tật thì mới là người chiến thắng, gục ngã sẽ là kẻ bại trận. Con không thể sống ích kỉ , hèn nhát, chỉ biết có mình. Con đau 1 thì mẹ đau 10, vậy mà mẹ vẫn luôn cố gắng giành giật từng giờ sống cho con, mẹ sẵn sàng làm bất cứ việc gì chỉ để được nhìn thấy con mạnh khỏe. Chính tình yêu trong mồ hôi và nước mắt của mẹ đã níu giữ con lại, con không thể quay đầu hoặc ngừng lại nữa, con phải bước tiếp trên con đường nghiệt ngã nhưng con biết con không hề đơn độc trong cuộc chiến này, bởi vì bên cạnh con còn có mẹ, gia đình. Lúc ấy trong đầu con chỉ có hai từ: Cố gắng và nỗ lực….
…
Và rồi những nỗ lực của con, những nhọc nhằn của mẹ cũng được đền bù xứng đáng. Con đã có thể chập chững bước đi lại những bước đi đầu tiên. Mẹ đứng đó, lần này mẹ cũng khóc nhưng là những giọt nước mắt vui sướng. Chưa bao giờ con thấy mẹ cười hạnh phúc như thế kể từ ngày con bệnh. Nụ cười ấy mới đẹp và ý nghĩa làm sao. Đây cũng là ngày tuyệt vời nhất trong đời con, con đã làm được điều mà mọi người tưởng chừng con không bao giờ thực hiện nổi, mọi người cứ nghĩ con sẽ không bao giờ đi lại được nữa, thế mà con đã làm được, con tự hào về mình lắm mẹ biết không? Mẹ này, những cố gắng về sau của con, tất cả đều bắt nguồn từ nụ cười hạnh phúc của mẹ vào ngày ấy. Nó cho con thêm nhiều nghị lực lắm, chỉ khi nhìn thấy nụ cười đó con biết mình còn sống, cần phải sống, cố gắng và nỗ lực hơn nữa.
Hiện giờ con vẫn không ngừng chiến đấu với “bệnh tật” và cả với “sự mặc cảm, tư ti” trong con đấy. Rất khó khăn nhưng con sẽ không chịu thua đâu. Con sẽ dùng chính vũ khí được đúc kết từ sự nỗ lực của con để đánh bại tất cả. Mẹ hãy yên tâm, mẹ nhé. Thực ra sống vì người khác cũng hay lắm chứ, chỉ cần gia đình mình vui vẻ là con như được tiếp thêm sức mạnh để đối đầu với những thử thách mới. Nụ cười của mẹ chính là niềm hạnh phúc, nguồn động lực lớn giúp con duy trì sự sống đến bây giờ, cho nên mẹ hãy luôn luôn vui vẻ mẹ nhé.
Thời gian cứ nhích dần, mỗi giờ trôi qua là mỗi giờ con sẽ phải xa mẹ thêm một chút, nhưng con sẽ không hối hận đâu vì con đã sống hết mình để được nếm nhiều mùi vị từ cuộc đời này, mặn có, đắng có, cay có… và khi đã trải qua tất cả, con mới nhận ra rằng cuộc sống này mới ngọt ngào làm sao.
“Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru”
Tình mẹ cao cả và bao la, một thứ tình cảm đẹp đến mãnh liệt.
Hai câu thơ có tính hàm súc và sâu lắng trong một bài thơ xúc động viết về mẹ.Vẻ đẹp của hai câu thơ thật chữ tình:thể hiện ở cảm xúc vừa lắng đọng,vừa thiêng liêng,mang nặng triết lý:mấy lời mẹ ru biểu tượng cho tình cảm yêu thương vô bờ mà mẹ dành cho con.Cách nói đi trọn kiếp cũng không đi hết khẳng định tình mẹ là vô cùng thiêng liêng cao cả và bất tử; là bao la vô tận,không sao có thể đền đáp hết được.ý thơ cũng thể hiện lòng biết ơn sâu sắc.
Tình mẫu tử là tình cảm thương yêu,đùm bọc,che chở,…mà người mẹ dành cho con.Tình cảm ấy vừa tự nhiên vừa cao cả nên sẽ đi theo mỗi người suốt cuộc đời.
Vâng,từ xưa đến nay Trong đời sống của mỗi con người có vô vàn mối quan hệ tình cảm hết sức tinh tế,phức tạp và phong phú,nhiều thứ tình cảm cao đẹp như tình cảm với ông bà,tình cảm anh chị em,tình bạn,tình yêu,tình cảm với quê hương đất nước,thì tình cảm cao quý nhất,thiêng liêng nhất và vĩnh cửu nhất,có vị trí đặc biệt,thiêng liêng và sâu nặng nhất có lẽ,bao giờ cũng là tình mẫu tử…Vì đó là tình cảm đầu tiên của mỗi người khi sinh ra và sẽ gắn bó trong suốt cuộc đời."Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào"…
Lòng mẹ,cũng chính là tình mẫu tử.Đó là một thứ thiêng liêng,quý giá xuất phát từ tâm hồn long lanh như pha lê,dịu ngọt như dòng suối của mẹ dành cho đứa con thân yêu của mình.“Mẫu” là mẹ,“tử“là con.Hai từ này hầu như chưa bao giờ xa cách,ví như cho dù họ có cách xa bao lâu,bao xa thì tâm hồn của mẹ và con luôn hòa quyện vào nhau
Khi con còn bé thơ,từ lúc vừa chào đời đã được bàn tay của mẹ dỗ dành,nâng niu.Một chút lớn nữa,mẹ cũng là người đỡ từng bước đi đầu tiên.Khi đi học,cũng có những lúc con ham chơi khiến mẹ buồn lòng nhưng bà vẫn không bao giờ buồn hay hờn trách con,luôn chỉ bảo cho con thứ gì đúng,thứ gì sai.Tất cả những đều đấy đã đều chứng minh được thế nào là tình mẹ Mẹ hi sinh tất cả để dành cho con những gì tốt đẹp nhất,mẹ thức trắng đêm trông nom khi con ốm,mẹ lận đận sớm hôm để lo cho cuộc sống con đc trọn vẹn,mẹ long đong sớm chiều vì công việc để lo cho con đủ miếng cơm,manh áo…sự vất vả,tận tụy ấy ko thể kể hết đc bằng lời.
Những việc làm và tình cảm mẹ dành cho con không gì có thể sánh bằng.Bởi mẹ chính là người đã chăm sóc nuôi nấng ta từng ngày,vượt qua bao nhiêu gian lao vất vả,vượt qua tất cả những khó khăn thử thách của cuộc đời là người chấp cho ta những đôi cánh uớc mơ để bay đến chân trời hi vọng.
Mẹ chính là nơi nương tựa vô cùng vững chãi cho mỗi đứa con sau mỗi lần vấp ngã;là nơi mỗi người con như chúng ta có thể thổ lộ mọi điều thầm kín;là hình ảnh thu nhỏ của những ước mong,những khát khao thanh bình và hạnh phúc;là nguồn động viên; là tình yêu;là cả những day dứt,dằn vặt,trăn trở;là niềm tự hào chính đáng của một con người.Từ khi sinh rađến khi khôn lớn,trưởng thành,mẹ luôn dõi theo từng bước chân của con.Khi con vấp ngã,mẹ sẵn sàng nâng con dạy.Khi con vui hay buồn,mẹ luôn là người ở bên con,chia xẻ và động viên con.
Như nhà thơ Chế Lan Viên đã có câu:“Con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Những người mẹ,ai đã chẳng từng một lần mang nặng đẻ đau,từng vắt cạn kiệt dòng sữa đời mình nuôi con khôn lớn?...Con dù lớn,vẫn là con của mẹ Đi hết đời lòng mẹ vẫn yêu con”.Tình mẹ ấm áp như vầng thái dương,dịu hiền như dòng sông xanh.Ngay từ những ngày đầu,mẹ là người nâng đõ, yêu thương chúng ta.Ngay cả khi lớn lên,mẹ vẫn sát cánh cùng chúng ta trên con đường đời đầy gian lao và thử thách.Tình mẫu tử cao quý ấy không gì có thể sánh bằng
Tình yêu thương của mẹ dành cho con là vô cùng thiêng liêng,cao cả là bất tử,là bao la vô tận,không sao có thể đền đáp hết được.Phải chăng tình mẫu tử chính là tuổi thơ của loài người còn sót lại:Thật cao quý và may mắn biết bao đối với những ai còn mẹ.Không có gì hạnh phúc hơn khi được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ.
Mẹ luôn quan tâm đến con, dành cho con những gì tốt đẹp nhất.Tình yêu thương cùng những lời chỉ bảo ân cần của mẹ sẽ là hành trang quý báu giúp con vào đời.Chính tình mẫu tử sẽ là sức mạnh giúp con người vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Có một nhà văn đã nói:“Con chẳng bao giờ cúi mặt trước uy nghi... Nhưng khi đứng trước mẹ con thấy miình nhỏ bé làm sao”.
Đúng vây,dù sau này ta có vị trí trong xã hội hay...gì gì đó đi chăng nữa,thì khi đứng trước mẹ,con vẫn chỉ là đứa trẻ tội nghiệp,yếu ớt cần sự chở che,đùm bọc.Cuộc sống của con sẽ ra sao nếu không có mẹ Chẳng thể nào nói hết được tình mẹ đối với con cái.Chỉ biết rằng mỗi chúng ta cần biết trân trọng thứ tình cảm thiêng liêng đó.Đất nước ngày càng phát triển, xã hội ngày càng hiện đại,thì vai trò của người mẹ càng được khẳng định. Người mẹ không chỉ chăm lo cho gia đình,tham gia các hoạt động xã hội, với những đứa con tuỏi mới lớn mẹ còn là người bạn,người chị luôn quan tâm,chia xẻ những tâm tư nhiều khi phức tạp của con.Chính điều đó mẹ trở nên gần gũi con hơn bao giờ hết...
Cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa nếu như không có mẹ.Những ai đang còn mẹ thì hãy biết quý trọng và giữ gìn nó...
Đại văn hào Nga Macxim Gorki đã viết:"Đời thiếu mẹ hiền,không phụ nữ/ Anh hùng,thi sĩ,hỏi còn đâu?".Hãy trân trọng từng giây phút,dẫu rằng đôi khi mẹ không phải là người hiểu ta nhất trong những người bạn của ta, có thể không đồng ý với những suy nghĩ của chúng ta,nhưng người ấy vẫn là mẹ!!!Hãy luôn là những đứa con ngoan,tu dưỡng đạo đức,học thật giỏi để đền đáp những công lao,những tình cảm mà mẹ đã dành cho chúng ta.
Hiện nay,trong xã hội không hiếm những kẻ bất hiếu,làm cho mẹ pải khóc không thiếu những kẻ sống lạnh nhạt,Đó là những hành vi mà chúng ta phải lên án cần cảnh cáo với những hành vi trái ngược với lương tâm,đạo đức của mỗi người.Đó là nhiệm vụ của bản thân chúng ta.Câu chuyện"Hoa hồng tặng mẹ"có giá trị hơn nhiều lần những bài luân lí nói về lòng nhân hậu,tình người,tình mẫu tử.Sức mạnh của văn chương nghệ thuật thật cực kì sâu xa Mẹ không thể sống đời với chúng ta vì thế hãy quan tâm mẹ hơn khi còn ở bên cạnh bạn.
Có những thứ khi đã qua rồi thì không bao giờ lấu lại được.Tình cảm của mẹ như ánh sáng trên cao,bóng mát trên cao,như dòng sữa ngọt ngào. Cuộc đời thật công bằng biết bao khi đã cho cho mỗi người chúng ta thứ gọi là“tình mẫu tử“…Tình mẫu tử của mẹ và con là thứ tình cảm đáng quí nhất mà suốt cuộc đời này những đứa con sẽ mãi trân trọng.Dù“tung cánh muôn phương”,con vẫn sẽ mãi mang theo tình mẫu tử cao đẹp mà mẹ dành cho con.Những ai đang và đã được nhận tình mẫu tử thiêng liêng ấy, hãy cố gắng trân trọng và giữ gìn vì nếu như một ngày nào đó nếu tình cảm ấy không còn thìcuộc sống này sẽ trở nên tẻ nhạt.Ôi !Tình mẫu tử thật cao đẹp biết bao.
Lời tri ân của người con với mẹ là lời ca ngợi sự vô giá,vô bờ bến của tình mẫu tử mẹ dành cho con.Đọc hai câu hai thơ tuy giản dị nhưng thật thấm thía đủ để mỗi con người khi nhắc đến người mẹ,họ luôn nghĩ đến một tình cảm thật bao la,chân thành và ấm áp chứa chan bao tình yêu thương.
Mẹ như vạt nắng bình minh
Đem nguồn nhựa sống để dành cho con.
Sáng soi như mảnh trăng tròn