Bài viết số 2 - Văn lớp 8

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Mai Khánh Huyề...

Hãy viết kết bài của đề bài :"Kể lại một việc khiến bốn mẹ em vui lòng.

Nguyễn Linh
15 tháng 11 2017 lúc 11:32

Sự việc hôm ấy là một niềm tự hào lớn lao của tôi. Hôm đó, tôi đã có một khoảng thời gian chơi đùa thật vui và ý nghĩa bên cô bé. Tôi đã khiến mẹ cảm thấy tự hào về tôi. Đó là điều tôi luôn muốn làm cho mẹ. Tôi sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa để mang đến cho mẹ thật nhiều niềm vui.

Nguyễn Linh
15 tháng 11 2017 lúc 11:32

Sau ngày hôm đó tôi suy nghĩ nhiều về bản thân “Mình có thể làm được nhiều việc hơn thế nữa, tuổi nhỏ làm việc nhỏ tùy theo sức của mình”. Hoàn thành một việc tốt làm cho ba mẹ vừa lòng và mình cũng cảm thấy hạnh phúc nhân lên gấp bội. Về sau tôi làm được nhiều việc hơn, cố gắng giúp đỡ ba mẹ bớt cực nhọc sau những ngày làm việc vất vã. Hôm nay tôi chia sẻ cho các bạn một mốc son trong đời và là một kỹ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi.

nguyen thi vang
16 tháng 11 2017 lúc 5:49

Bài văn tham khảo !

Có bao giờ bạn thấy hiện lên từ trong mớ bòng bong kí ức một kỉ niệm nhỏ bé làm bạn mỉm cười một mình và vô cớ cảm thấy hạnh phúc? Bạn có biết cái ý nghĩ muốn làm cho mọi người vui vẻ bắt đầu từ đâu? Tôi đã tự hỏi như thế mỗi khi nhớ lại một buổi chiều tan trường xa xôi nhưng cứ vấn vương mãi trong tâm trí.
Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ở đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bỏ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái...

Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.
— Sao em lại khóc? - Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có đường đột quá chăng?
Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quét lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.
— Chắc bố mẹ đón muộn hả? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.
Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.
Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ. Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau tòa khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn nườm nượp trước mắt. Tôi muôn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.
— Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.
Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói:
— Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.
— Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.
— Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.
Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.
— Con... — Tôi ngập ngừng. — Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.
Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.
Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.
Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay mẹ đả nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nó đi bằng bàn tay mềm mại của mẹ. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bỏng khác.

nguyen thi vang
16 tháng 11 2017 lúc 5:50

Tham khảo nữa nè!

Cha mẹ là những người đà sinh thành, đưa ta đến với thế giới này. Cha mẹ đã nuôi dưỡng ta khôn lớn, cho ta ăn học nên người. Chính vì thế, cha mẹ là người có công ơn thật lớn lao, vĩ đại đổi với ta. Phận làm con phải biết hiếu thảo và quan tâm đến cha mẹ của mình. Quan trọng hơn là phải thường xuyên làm cho cha mẹ vui lòng. Tôi cũng thế, tôi đã làm được một việc tốt khiến mẹ tôi vui lòng và tự hào về tôi.

Vào thứ năm tuần trước, tôi và các bạn đi chơi ở công viên nước. Tại đây tôi đã cùng với các bạn cua mình làm một việc tốt. Tuy đó chỉ là một sự giúp đỡ nhỏ nhưng với tôi thì chuyện đó mang nhiều ý nghĩa lắm. Tôi còn nhớ như in ngày hôm đó. Do thứ năm tuần trước, trường tôi cúp điện nên cả trường được nghỉ.Chỉ riêng nhóm tôi, cả đám tổ chức đi chơi ở công viên nước. Sáng hôm ấy. từ chín giờ sáng chúng tôi đã khởi hành trong tâm trạng vui vẻ. Vừa thay đồ bơi xong thì tôi và các bạn đã chạy ào xuống hồ bơi. Cảm giác nóng nực,oi bức đã bị những dòng nước mát trong hồ xua đi. Không khí lúc này thật náo nhiệt, âm thanh của nước chảy xuống hồ hay các con thác nhân tạo làm cho chúng tôi thêm phấn khởi. Nhìn xung quanh là những chiếc cầu tuột đủ màu sắc, những chiếc phao đủ hình dạng ngộ nghĩnh đang đưa chúng tôi bồng bềnh trên mặt nước. Các làn sóng nhàn tạo cứ từ từ đập vào bờ làm cho mọi người lênh đênh trong dòng nước mát. Tất cả mọi người và mọi cành vật đang hòa mình theo lời gọi mời của các bờ hồ. Lúc này, những ánh nắng chói chang của buổi trưa hè đã bị xoa dịu đi. Trong lúc mọi người ai ai cũng chơi đùa thật vui vẻ thì bỗng từ xa có một cô bé chỉ chừng khoảng bay tuổi ngồi khóc. Thấy vậy chúng tôi liền chạy đến bên em và hỏi thăm. Cô bé có một gương mặt trái xoan và đôi mắt to tròn cùng làn da trắng hồng đã gây cho tôi một ấn tượng mạnh ngay lần đầu tiên gặp em. Cô bé cứ oà lên khóc khiến chúng tôi lúng túng, không ai biết phải đồ em ấy như thế nào. Ngay lúc đó, Hoa đã đến ngồi cạnh em. Hoa cười tươi nhìn em, vừa vồ nhẹ vai, Hoa vừa an ủi cô bé. Một lúc sau, có bé đã ngừng han tiếng khóc và kể cho chúng tôi nghe về chuyện em bị lạc mẹ. Vừa nghe cô bé kể xong, chúng tôi đâ lập tức dẫn em đi một vòng lớn hồ bơi để tìm mẹ của cô bé. Nhưng do người quá đông nên tôi và các bạn không thế tìm thấy bác ấy lúc này, cô bé có vẻ rất thất vọng, trong đôi mắt của em hiện rõ sự lo lắng và sợ hãi. Nhìn vào đôi mắt ấy mà tôi thấy thương em quá! Trong đầu tôi đang suy ra mọi cách để có thế giúp em giảm bớt đi nỗi sợ ấy. Tôi liền đề ra một ý với các bạn là cho em ấy chơi chung cùng chúng tôi. Các bạn ai cũng đồng ý. Cuộc hành trình của chúng tôi và cô bé bắt đầu ở những chiếc cầu tuột cao ngoằn ngoèo bảy màu kia. Trước khi trượt, cô bé có vẻ hơi sợ nên tôi đã ôm em vào lòng để cùng trượt với tôi. Nước cứ theo tốc độ trượt của chúng tôi mà bắn tung toé Sau nhiều lần trượt cùng tôi và các bạn dường như em đã đỡ buồn và lo hơn một chút rồi. Thời gian chơi cùng những chiếc cầu tuột cũng đã trôi qua. Chúng tôi lại tiếp tục ngồi trên phao để thả mình theo con sông lười. Những cảm giác táo bạo trong dòng nước của câu tuột ban nãy chẳng còn đâu nữa mà bây giờ chúng tôi đang thả mình một cách êm đềm. Sau đó, chúng tôi lại chuyển sang các trái bóng đầy màu sắc và nhiều trò chơi dưới nước. Một tiếng đồng hồ cùng đã trôi qua, bây giờ em đã cười lại rồi. Đôi mắt em cũng không còn ẩn chứa nồi sợ hãi như lúc ấy nữa. Đã đến lúc quay lại việc tìm mẹ cô bé. Thật may mắn là chúng tôi đã tìm được bác. Cô bé lúc này đang vỡ oà trong hạnh phúc vì được gặp lại người mẹ thân yêu. Sau khi chào tạm biệt cô bé, chúng tôi cùng kết thúc buổi vui chơi. Vừa về đến nhà, tôi đã kể cho mẹ biết ngay việc đó. Mẹ cười tươi và khen tôi rất nhiều. Nụ cười của mẹ hiện rõ sự hài lòng và tự hào về tôi.

Sự việc hôm ấy là một niềm tự hào lớn lao của tôi. Hôm đó, tôi đã có một khoảng thời gian chơi đùa thật vui và ý nghĩa bên cô bé. Tôi đã khiến mẹ cảm thấy tự hào vê tôi. Đó là điều tôi luôn muốn làm cho mẹ. Tôi sẽ cố gắng làm nhiều việc tôt hơn nữa để mang đến cho mẹ thật nhiều niềm vui.

Chúc bạn học tốt

Phạm Mỹ Dung
25 tháng 11 2017 lúc 14:56
Một việc làm thật nhỏ bé mà tôi từng làm .Một trong những chiến công đã khiến cho ba mẹ tôi vui được thể hiện qua nụ cười tươi sáng rực mà tôi vẫn còn nhớ.Tuy vậy, đối với mọi người đó chả là gì cả , nhưng đối với tôi đó là việc làm khiến con người ta khó quên mặc dù nó không được hoàn hảo.Đó là việc tôi khiến ba mẹ vui lòng. Hôm đó là một ngày thật đẹp.Vả lại còn là ngày mang lại kỉ niêm đẹp , nên khiến con người ta khó mà quên chăng ?Kỉ niệm lần đầu tiên tôi vào bếp ,mà trong số việc làm khiến ba má vui.Đó là ngày ba má tôi đi đón chị hai tôi, dã xa nhà hơn 1 năm để đi học.Vì phải có người ở nhà trông, nên ba má cho tôi ở nhà trông nhà và nấu cơm để lên thành phố đón chị .Trước khi đi má dăn dò rất kĩ về các đồ dùng trong nhà , cách nấu cơm và phải trông nhà đàng hoàng.Tôi vâng lời má và ngày hôm sau tôi dậy thật sớm , sửa soạn nhà cửa đón chị hai và ba má về.Xong xuôi rồi đi chợ mua đồ nấu cơm, trên đường đi tôi gặp một người bn cùng lớp.Và rồi bn ấy rủ tôi đi qua nhà cô giáo cũ chơi và thăm cô.Ban đầu , tôi rất muốn đi nhưng sau đó thì chợt nhớ công việc mẹ giao , tôi từ chối.Nhưng bn ấy càng rủ và kể ra nhiều cuộc chơi lí thú tại nhà cô.Rồi tôi đắn đo suy nghĩ , suy nghĩ đến cuộc vui lí thú tại nhà cô nhưng cx nghĩ đến ba má và chị hai.Sau giây phút đắn đo suy nghĩ ,thế là một quyết định đã được hình thành, quyết dịnh đó là tôi sẽ ko đến nhà cô mặc dù có chút luyến tiếc.Tiếp theo, tôi nhanh chân chạy về nha để kịp nấu cơm.Vì đây là đầu vào bếp nên tôi lúng túng ngay từ đầu bắt tay vào làm.Và thế là tôi đã làm hỏng một số thứ, và giờ đây sự thất bại khiến con người ta bối rối .Do đó mà hai món ăn đầu của tôi đã bị hỏng.Ôm đầu buồn bã và nghĩ mik phải làm gì đây, ba má và chị hai về thì phải làm sao đây.Nhưng rồi tôi bình tĩnh lại , nhớ lại những lời má dạy hôm trước và rồi tôi lại bắt đầu miệt mài nấu.Miệt mài nấu và quên đi thời gian thì ba má và chị hai về , và tôi cx kịp sắp đồ ăn lên bàn .Nhưng vì không đủ món nên tôi đành mang 2 món bị hỏng ban đầu lên.Tuy hơi buồn một chút ,nhưng khi gặp chị hai và ba má những chuyện xảy ra lúc nãy đc thay bằng niềm vui khôn tả .Vì sau một năm tôi đc gặp lại hai, ba má về thấy nhà sạch sẽ tươm tất và buổi cơm đc làm thịnh soạn,thì khen tôi ngoan rồi lâu những giọt mồ hôi đẫm trán ,nở một nụ cười tươi rạng rỡ như có ý khen thưởng .Vì ai cũng mệt mỏi và đói bụng cả rồi ,nên cả nhà sau khi nói chuyện một chút lại quây quần bên mâm cơm.Lúc này đây, tôi sực nhớ chuyên lúc nãy thì cuối mặt xuống kể cho ba má nghe.Ba má nghe xong chỉ cười tôi và nói “ai lần đầu vào bếp mà chả thế , con làm như vậy là tốt rồi”.Thế là nhà tôi bắt đầu bữa cơm với một sự vui vẻ lạ thường, mặc dù những món tôi nấu ko ngon như ba nấu, ko tuyệt vời như hai nấu ,và ko xuất sắc như má nấu.Nhưng ai nấu đều ăn với vẻ rất ngon miệng.Hay là do mọi người trong nhà đều đói hết cả , hoặc vì chị hai ms về mà vậy ?Nhưng dù sao nó cũng là một kỉ niêm đáng nhớ của tôi và tôi sẽ luôn ghi nhớ khoảnh khắc kì diệu ấy. Và ngày hôm sau tôi cứ suy nghĩ về bản thân mình mãi.Suy nghĩ rằng từ những thất bại và khó khăn, tôi vẫn có thể đứng lên và làm tiếp công việc mà mình đã làm.Và “ tôi có thể làm thật nhiều việc hơn nữa với sức lực của chính mình”.Làm những công việc mà ba má có thể vui , gánh vác và giảm đi sự mệt nhọc vất vả của ba má.Để báo hiếu lại những gì cha mẹ cho tôi.Hôm nay tôi đã chia sẻ một trong những kỉ niệm đáng nhớ của tôi, mặc dù là nó ko đc hoàn hảo và hay như những kỉ niêm câu chuyện khác khiến ba má vui.Nhưng vì nó là một mốc son trong đời , một huân chương đầu tiên tôi làm cho ba má.


Các câu hỏi tương tự
Nguyên Thị Thu trang
Xem chi tiết
phan thị ngoc ánh
Xem chi tiết
Nguyễn Bá Hải
Xem chi tiết
bui thi thuy
Xem chi tiết
Na Na
Xem chi tiết
Vũ Hải Đường
Xem chi tiết
Đạt Nguyễn
Xem chi tiết
Đạt Nguyễn
Xem chi tiết
trần thúy quỳnh
Xem chi tiết