Đó là một ngày đầy ý nghĩa đối với tôi. Một ngày tôi không thể quên. Câu chuyện như sau:
Hôm đó, ba mẹ tôi được nghỉ nên đưa chị em tôi về quê thăm ông bà. Tôi rất háo hức. Không biết dạo này ông bà thế nào? Gặp tôi chắc ông bà mừng phải biết Bên đường, những hàng tre xanh ngắt. Xa xa, những bác nông dân đang làm đồng. Đi thêm một đoạn nữa, lấp ló sau bụi cây bàng già là ngôi nhà cổ xưa của ông bà tôi. Gặp nhau, mọi người mừng rỡ, tíu tít chào hỏi. Tôi nhanh chóng cất đồ rồi chạy ra sân chơi với bọn trẻ con. Chơi được một lúc thì chán, chúng tôi cùng thi nhau nghĩ ra những trò chơi mới. Chợt có đứa nói: "Chị Thuỳ Anh bày trò chơi trên thành phố cho bọn em chơi đi". Tôi nghĩ một lúc rồi nói với lũ trẻ: "Chúng ta chơi trò trêu gà đi". Bọn trẻ có vẻ không hài lòng. Tôi bực mình: "Đứa nào không chơi thì cút". Nghe thế, chúng sợ sệt vội hò nhau chia thành hai phe chơi trò đuổi bắt gà. Thấy chúng tôi chơi trò này, bà cũng không hài lòng, bảo: "Thôi, các cháu chơi trò khác đi, gà nhà ta dạo này yếu lắm". Nghe thấy thế, tôi bực mình cả với bà và bảo chúng cứ chơi tiếp. Một lúc sau, tôi thấy một chú gà nằm lăn ra đất. Tôi tưởng nó ngủ, hoá ra không phải, vì mệt quá, nó đã chết. Tôi sợ hãi cùng bọn trẻ đi tìm một cái hộp chôn chú gà xuống đất. Sau đó, ai về nhà nấy, coi như không có chuyện gì. Buổi tối, khi ăn cơm, ông tôi nói với cả nhà: "Nhà mình bị mất một con gà. Không hiểu nó chết ở đâu hay ai bắt mất?". Tôi im lặng coi như không Ịbiết. Ăn cơm xong, tôi cùng chị chuẩn bị đồ đạc để mai về thành phố sớm. Đêm đó, tôi ngủ không yên. Sáng sớm, bà vào đánh thức chị em tôi dậy. Ông bà và bọn trẻ con tiễn chị em tôi ra tận đầu làng. Tôi thấy hối hận quá. Tôi quay lại ôm chầm lấy bạ: "Cháu xin lỗi, lần sau cháu sẽ nghe lời bà". Ông bà xoa đầu tôi, mim cười: "Cháu biết nhận lỗi thế là tốt. Thôi về đi kẻo muộn". Tôi như trút được một gánh nặng, chào ông bà và chay ra xe.
Sau chuyện đó, tôi hiểu rằng cần phải lắng nghe những gì người lớn khuyên bảo, cần phải biết dũng cảm nhận lỗi và sửa chữa lỗi lầm.
có ai biết nó nằm trong sách nào không
( Mình tự làm đấy nhé, không có copy )
Thời gian cứ lặng lẽ trôi như thoi đưa, nó cứ chạy mãi, chạy mãi không bao giờ ngoảnh lại, những kỉ niệm rồi sẽ phai nhoà những cũng có một số kí ức không thể nào quên được. Hình ảnh người mẹ lặng lẽ ngồi khóc bên của sổ, ánh mắt xa xăm như nhìn vào một khoảng không vô định vẫn còn mãi trong tâm trí tôi. Đó là lần đầu tiên khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ - phải buồn lòng.
Trong cuộc sống, không ai dám tự nhận mình rằng là người hoàn hảo cả, cũng có những lúc sai, những lúc phạm lỗi và tôi cũng vậy. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình hạnh phúc lắm! Mẹ chăm sóc tôi rất chu đáo đến từng li, từng tí và yêu thương tôi rất nhiều. Mẹ không chỉ là người thầy mà còn là người bạn, người thầy theo tôi suốt quãng đời. Chính vì vậy, mỗi lời mẹ dạy tôi đều ghi nhớ trong lòng và luôn làm phương châm sống cho mình. Ấy vậy mà trong một lần phạm sai lầm, tôi đã nói dối khiến mẹ buồn. Đó là kí ức tôi không bao giờ quên, nó luôn nhắc nhở trong tâm tôi phải là một con người trung thực, không nên nói dối trong cuộc sống và kỉ niệm ấy sẽ theo tôi suốt quãng đời của mình.
Tôi vẫn nhớ như in về ngày hôm đó - một buổi chiều thứ hai với thời tiết vô cùng đẹp nhưng những việc xảy ra hôm ấy mãi còn làm tôi ân hận đến tận bây giờ. Ngày hôm đó, cứ nghĩ rằng mình đã có cột điểm kiêm tra miệng nên thầy không gọi. Tôi cứ chủ quan ngồi ung dung chơi cùng với lũ bạn, ngắm bầu trời xanh biết. Thế nhưng mọi việc đều không theo sự mong đợi của tôi, thầy không kiểm tra miệng mà cho cả lớp làm bài kiểm tra mười lăm phút đột xuất, tôi không biết làm gì cả. Tại sao lúc đó tôi lại chủ quan, tại sao lúc đó tôi lại ham chơi, không chịu khó học bài. Thời gian còn lại của tiết học tôi lo lắm. Tôi nghĩ cách trốn điểm mẹ. Mấy ngày sau toi nhận được bài kiểm tra là điểm ba nhưng tôi lại nói dối mẹ mình đạt chín điểm. Mẹ đã biết tất cả nhưng không nói gì cả chỉ thoáng qua với vẻ mặt buồn bã. Việc làm ấy khiến tôi day dứt lắm! Thà mẹ mắng tôi, đánh tôi nhiều vào để con bớt đi nỗi day dứt, rút ra được bài học kinh nghiệm cho mình chứ con không muốn nhìn thấy mẹ khóc, nhìn thấy mẹ buồn. Tôi hối hận lắm! Mẹ đã nuôi tôi khôn lớn, lo cho tôi trong những lúc khó khăn, hoạn nạn, bàn tay đầy nghị lực luôn che chở cho tôi, là chỗ dựa vững chắc của mình trong suốt cuộc đời mình. Vậy mà tôi lại nói dối mẹ. Giá mà lúc đó tôi biết nói ra sự thật thì kết quả hôm ấy sẽ không như vậy. Mẽ sẽ tha thứ cho tôi và bảo tôi chăm chỉ học tập tốt hơn. Giá như tôi có thể quay ngược thời gian, tôi chắc chắn sẽ không làm như thế, sẽ không phải để mẹ buồn lòng, sẽ không để mẹ phải tự trách mình vì dạy dỗ con không được tốt. Tôi luôn trách mình vì việc ấy. Tôi chỉ muốn nói một câu rằng:"Con xin lỗi mẹ rất nhiều, mong mẹ tha thứ cho con nhé!" nhưng sao trong lòng cứ nghẹn nghẹn, không nói lên thành lời
Và giờ đây, khi mọi chuyện đã qua, tôi vẫn không hết bồi hồi trong người, không sao day dứt được. Để bù đắp cho những tình yêu thương ấy, tôi hứa sẽ cố gắng học thật gỏi, trung thực biết yêu thương con người để mẹ vui lòng. Tôi cũng muốn nói với mọi người rằng:"Đừng làm cho người khác buồn, nếu không một ngày nào đó, người hối hận sẽ là chúng ta."