GDCC 7: BÀI 8 : KHOANG DUNG
1.TRUYỆN ĐỌC
HÃY THA LỖI CHO EM
Giờ giảng văn đầu tiên. Nhìn cô giáo Vân viết trên bảng, nét chữ run run, ko thẳg hàg, mấy bạn lớp tôi xì xào, đưa mắt nhìn nhau
Bỗng dưng, khôi đứg dậy nói to:
-Thưa cô, chữ cô khó đọc quá!
Cô Vân đứg lặg người. Đôi mắt cô chớp chớp, mặt cô đỏ lên rồi tái dần. Viên phấn trên tay cô rơi xuống. Phải mất vài phút, cô mới giảng tiếp được. Giờ học hôm đó kết thúc muộn.
Trước khi cho lớp nghỉ, cô Vân nói nhỏ nhẹ.
- Trước hết, cô xin lỗi các em vì giảng quá giờ. Còn chữ viết...( giọng cô đag ngập ngừng bỗng rành rọt hẳn lên) cô sẽ cố gắng trình bày đẹp hơn để các em dễ đọc.
Hôm đó, đến phiên tôi và Khôi trực nhật, tôi đến lớp sớm hơn ngày thường. Thấy Khôi đang thập thò ngoài cửa lớp, tôi thẽ bước đến bên cậu ấy và nhìn vào. Trời ơi cô Vân đang mải mê nắn nót tập viết; thảo nào, những giờ giảng gần đây chữ cô viết khác hẳn ngày đầu
Đang viết, bỗng nhiên viên phấn trên tay cô rơi xuống, cô ngồi thụp xuống đất, mặt nhăn lại đau đớn. Cô dùng tay trái nắn bóp tay phải khá lâu. Hình như đau quá, cô lấy tay lau nước mắt. Tôi hoảng hốt chạy vào ôm lấy cô, cầm bàn tay cô, tôi hỏi khẽ:
- Cô ơi, cô làm sao thế? Em đi báo với các thầy, cô ở văn phòng nhé?
- ko sao đâu các em ạ, một lát lát là khỏi thôi. Thỉnh thoảng, cô lại bị như thế. Chả là mảnh đạn còn trong cánh tay cô từ lúc ở chiến trường, gặp khi trở trời là vết thương lại tấy lên đấy thôi.
Tôi quay lại nhìn Khôi. Bỗng nó cúi đầu, rơm rớm nước mắt, giọng nó nghèn nghẹn:
- Cô ơi! Cô tha lỗi cho em, em có lỗi với cô.
Cô Vân từ từ đứng dậy, cô quàng tay lên vai chúng tôi, nhìn chúng tôi trìu mến:
- Ko sao, cô ko giận các em đâu. Thôi chúng ta cùng chuẩn bị đi, sắp đến giờ học rồi.
CÂU HỎI?
PHÂN TÍCH DIỄN BIẾN TÂM TRẠNG CỦA CÔ GIÁO TRƯỚC VÀ SAU KHI HỌC SINH PHÊ PHÁN CHỮ VIẾT ?????
TÌM LÍ DO CÔ GIÁO THA CHO KHÔI??
Vì cô Vân là người rất khoan dung và hiền lành nhất là khi thấy mình bị chê bai nhưng cô giáo không làm gì cả mà cô còn phấn đấu để viết đẹp hơn cho học sinh