*Đề: Suy nghĩ của em về đoạn văn sau:
"... cả mười đầu ngón tay Nhĩ đang bấu chặt vào bậu cửa sổ , những ngón tay vừa bấu chặt, vừa run lẩy bẩy.Anh đnag cố thu nhặt hết mọi chút sức lực cuối cùng còn sót lại để đu mình nhô người ra ngoài, giờ một cánh tay gầy guộc, ra phía ngoài cửa sổ khoát khoát y như đang khẩn thiết cho một người nào đó...''
*(Trích''Bến Quê''-Nguyễn Minh Châu)
Cho tớ xin dàn bài của đề này với ạ, hoặc cách làm đề này (hướng làm) với ạ! Bài làm càng tốt ạ! Thanks m.n
Ở cuối truyện, khi Nhĩ tưởng tượng chính mình như một nhà thám hiểm đang chậm rãi đặt từng bước chân lên mặt đất dấp dính phù sa. Nhĩ xúc động mạnh, chân dung anh khác thường “mặt mũi đỏ rựng, hai mắt long lanh chứa một nỗi say mê đầy đau khổ”. Khi con đò sắp chạm vào bờ đất bên này, Nhĩ thu hết tàn lực, đu người lên cửa sổ, giơ cánh tay gầy guộc “khoát khoát y như đang khẩn thiết ra hiệu cho một người nào đó”. Phải chăng anh đang nôn nóng thúc giục con trai hãy mau hơn kẻo lỡ chuyến đò duy nhất trong ngày? Và dường như nó còn có ý nghĩa khái quát hơn: Muốn thức tỉnh mọi người vượt lên những cái vòng vèo hoặc chùng chình trên đường đời để hướng tới những giá trị đích thực vốn rất gần gũi bình dị mà bền vững !