Đắp xong nấm mộ cho Choắt- cậu bạn hàng xóm của tôi, tôi đứng lặng hồi lâu , nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của chính mình.
Tất cả cững đều tại toi ngông cuồng, xốc nổi đi trêu chị Cốc.Tôi đã Choắt cùng trêu cị Cốc nhưng Choắt từ chối nên tôi đã đi trêu chị Cốc mặc dù Choắt khuyên tôi.Đứng trước cửa hang , tôi hát một câu hát rất đỗi xấc xược " Cái Cò,Cái Vạc, Cái Nông/ Ba Cái cùng béo vặt lông Cái nào?/Vặt lông cái Cốc cho tao/ Tao nấu ,tao nướng, tao xào, tao ăn". Chị Cốc nghe được những lời tôi vừa hát nên tức giận, xù lông lên.Chị ta càng tức giận , tôi càng khoái chí. Tôi chui tọt vào hang,nằm trên chiêc giường mềm mại bắc chân chữ ngũ trong lòng cảm thấy thú vị vô cùng nhưng tôi lại khôngnghix rằng choắt là người phải gánh tội thay tôi.Bất ngờ , taihoaj ập lên đầu Choắt,chị Cốc đã nhìn thấy Choắt đang nằm ngỡ Choắt trêu mình nên chị trút cho cậu ta mấy mỏ. Mỏ Cốc cứng, Choắt chui xuống tân dưới đất sâu mà vẫn bị trúng hai mỏ, thế là Choắt quẹo xương sống. Chị Cốc đi, tôi mon men bò lên khỏi hang ,tôi nhẹ nhàng nâng đầu Choắt lên mà lòng tôi đau nhói.Choắt nói với tôi một câu:" Ở đời mà có thói bậy bạ , hung hăng, có óc mà không biết nghĩ , sớm muộn gì cũng rước họa vào thân".Bây giờ, tôi cũng đã rất hối hận về việc làm của mình nhưng đã muộn rồi, Choắt đã lén rút hơi thở cuối cùng và rời xa tôi mãi mãi.Tôi chôn cậu ta ở một vùng cỏ bùm tum. Đắp xong nắm mộ của choắt ngắm hoàng hôn buông xuống mà lòng tôi đau như ai cắt.
Gía mà tôi đào ngách từ nhà choắt sang nhà tôi, giá mà tôi không trêu chị cốc, nghe lời choắt thì mọi chuyện đâu đến nông nỗi này. Tất cả là tại tôi , tất cả là do tôi. Hằng ngày ,tôi thường chê cười, 'giáo huấn', 'lên mặt' thay vì tôn trọng cậu ta nhưng bây giờ có muốn cũng chẳng được nữa bởi vì Choắt đã ra đi mãi mãi rồi. Cuộc đời Choắt thật đáng thương,tội nghiệp.Chắc Choắt đau đớn lắm khi bị chị Cốc mổ trúng.
Tôi xót xa thầm cảm ơn cậu Choắt-người bạn tốt bụng.Cậu đã đỡ đòn cho tôi cũng chính cậu cũng đã không tính toán hay trách móc gì tôi khi tôi gây ra cái chết cho cậu và cả những lần tôi huyênh hoang, xốc nổi.Tuy cậu đã ra đi rồi nhưng Choắt à , hình ảnh và lời dạy của cậu sẽ không bao phai mờ trong tôi.Cảm ơn cậu vì đã không oán trách,cũng cảm ơn cậu vì đã cho tôi nững bài học đáng quý, vô giá,cảm ơn cậu về tất cả-Choắt .Tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ trở thành người tốt, người có ích cho xã hội , cho đát nước.
Vĩnh biệt người anh em tốt, cậu hãy yên nghỉ dưới suối vàng nhé !
Sau khi chôn cất Dế Choắt, tôi đứng im lặng hồi lâu trước nấm mồ mới đắp của người bạn xấu số, suy nghĩ về việc làm dại dột, ngông cuồng của mình và cảm thấy hổ thẹn, ân hận vô cùng!
Biết mình có ưu thế về sức khoẻ nên tôi thích bắt nạt những người hàng xóm nhỏ bé xung quanh. Tôi đã quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ khiến mỗi khi tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan xuống dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Tệ hơn nữa, thỉnh thoảng tôi còn ngứa chân đá anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Không có ai dạy dỗ, ngăn cản, tôi cứ tưởng thế là hay, là giỏi. Chuyện bắt nạt mọi người là đáng trách, song cũng còn có thể tha thứ được; nhưng việc tôi bày trò tinh nghịch trêu chọc chị Cốc khiến Dế Choắt bị chị hiểu lầm mổ cho đến chết thì quả là tội của tôi quá lớn, không thể tha thứ được.
Tôi tự nguyền rủa mình là thằng hèn nhát, dám làm mà không dám chịu. Khi chị Cốc bực mình lên tiếng, sao không dám ra mặt đối đầu với chị mà lại chui tọt vào hang, khiếp sợ nằm im thin thít?! Nếu tôi không hát ghẹo chị Cốc bằng
những lời lẽ hỗn xược thì chị đâu có nổi giận, Dế Choắt đâu có bị đòn oan?! Chỉ vì muốn thoả mãn cái tính hiếu thắng và tinh nghịch của mình mà tôi đã trở thành kẻ giết người.
Lúc này, tỏi tự trách mình và ân hận vô cùng nhưng than ôi, mọi việc đều đã muộn! Dế Choắt ốm yếu đáng thương đã nằm yên trong lòng đất! Dế Choắt ơi, tôi thành tâm xin lỗi bạn và hứa sẽ quyết tâm thay đổi tính nết, từ bỏ thói hung hăng, ngỗ nghịch, kiêu ngạo để trở thành người có ích cho đời!
Xin bạn hãy tha thứ cho tôi! Tôi sẽ khắc ghi câu chuyện đau lòng này và lấy đó làm bài học đường đời đầu tiên thấm thìa cho mình.
Khi gây ra cái chết thảm thương cho dế Choắt.Tôi quyết định về quê.nhưng trước khi ra đi ,tôi muốn đến thăm Choắt một lúc.
Tôi thắp cho Choắt vài nhén hương và nhổ sạch cỏ xung quanh nấm mộ. Sau đó, tôi đứng lặng hồi lâu trước mộ DC và suy nghĩ. Tôi rất ân hận về việc làm đã gây ra cái chết oan uổng cho DC. Giá như lúc đó tôi ra kéo DC vào thì đâu đến nỗi...Giá như tôi chấp nhận lời nhờ của C thì bây h choắt đâu như vậy.Tôi phải làm ji để trả lại sự sống, cuộc đời cho choắt.Tôi thật hèn nhát vi` việc mình gây ra mà ko dám nhận lỗi.Tôi đã làm 1 việc xấu xa,chính tôi đã gây ra cái chết đau xót cho ng` anh em tốt.Cảm ơn choắt nhé!Nếu ko có cậu thi` ng` phải ra đj la` tôi.Bây h tôi sẽ về quê, có lẽ ko trở lại đây nữa, tôi sẽ lập gia đình.Tôi xin hứa vs choắt sẽ bỏ thói hung hăng hống **** và la` ng` co ick cho xh.Tôi chúc bạn "ngủ ngon".Hãy tha thứ cho tôi.Bõng nhiên tôi thấy ở khoé măt tui cay cay.THương bạn wa choắt ơi!
Tôi gục xuống hồi lâu trước mộ của choắt rui` ra về. Dù thế nào thì choắt vẵn mãi ở trong tui và la` ng` bạn tốt của tui