Văn mẫu lớp 7

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Lan Anh Nguyễn

Đề bài: Viết tiếp đoạn sau cua câu chuyện Cuộc chia tay của những con búp bê

* Yêu cầu

- Văn tự sự

- Sử dụng ngôi kể thứ nhất

- Các tình tiết của câu chuyện phải nối tiếp nhau ăn khớp với cốt truyện đã có sẵn

- Dù chọn cách kết thúc như thế nào đi nữa cũng phải toát lên một ý nghĩa. Qua kết thúc nhắc nhở những người lam cha làm mẹ rằng: Tuổi thơ trong trắng vô tội, tuổi thơ cần tình yêu và hạnh phúc, cần một mái ấm gđ để phát triển nhân cách toàn diện

Ví dụ nội dung của đoạn:

C1: Buồn quá, Thành bỏ nhà ra đi tìm về quê ngoại nhưng bị lạc...

C2: Mẹ cảm thấy ân hận, dẫn Thuỷ về nhà...

C3: Có một lần anh bị rách áo, liền tìm về quê ngoại va nhờ em khâu...

C4: Sau một thời gian ở quê, Thuỷ buồn, bỏ nhà ra đi vì nhớ anh, mẹ đi tìm, bố mẹ hối hận rồi gđ lại đoàn tụ

Mn oi giup mk voi, chieu mk hoc roi

 

Lê Dung
21 tháng 10 2016 lúc 14:46

Đối với bài này thì cái lí do cũng khá khó nghĩ đấy!
Có thể là hai anh em Thành Thủy viết thư cho nhau (tất nhiên là hai anh em biết nơi ở của nhau) rồi bàn chuyện Thành về thăm mẹ và em, Sau đó thì Thành cố gắng thuyết phục bố cho Thành xuống đó.
Diễn biến: Trên đường đi (tâm trạng lẫn lộn)
Khi gặp nhau: Trước tiên phải nói về cảm xúc (xúc động, không nói lên lời; Thủy òa khóc nức nở)
- Hỏi thăm về gia đình của nhau rồi 2 anh em nói chuyện, ôn lại kỉ niệm xưa
(Mình nghĩ nên để người mẹ tí nữa mới về)
- Hai mẹ con gặp nhau (tâm trạng)
- Đoạn mở đầu trong cuộc nói chuyện (hỏi thăm)
- Mẹ Nhận lỗi lầm của mình, xin lỗi các con
- Ba mẹ con nói chuyện với nhau
Lúc Thành về: KỂ về thái độ, tâm trạng của các nhân vật
Lời hứa của Thành (Chắc chắn trong 1 thời gian ngắn sẽ quay trở lại...)
Kể thêm mấy cái nữa

Lê Dung
21 tháng 10 2016 lúc 14:47

Thành đứng dậy khỏi quán, vừa một bước xuống đường thì từ đâu, cái xe lao tới quệt cho một cái khiến anh ngã dúi dụi xuống. Anh không sao nhưng cái ba lô con cóc bạc màu xanh vừa đỡ cho an rách tan, văng ra tận lề đường cỏ mọc um kia. Chị chủ quán bật dậy phần vì chuyện xảy ra quá bất ngờ, phần vì nạn nhân đang bò lồm cồn về cái ba lô rách, lôi từ đó ra hai con búp bê vải cũng đã bạc màu. Chị đỡ Thành dậy, xách cái ba lô lên và ngạc nhiên nhìn hai con búp bê thốt:

 

- con búp bê, anh có con búp bê này ở đâu vậy?

- của Thuỷ. em gái tôi!

Thành đau đớn trả lời vì đau sau cái cú ngã và như bình thường khi ai đó nhắc lại kỉ niệm buồn đó. Vẻ mặt chị chủ quán dãn ra, rồi vui sướng nói:

- Anh Thành, phải anh không? Em Thuỷ đây! Anh còn nhớ em không?

- Vâng, tôi...- rồi như sực nhớ ra- Chị.. À không, Thuỷ, là em thật sao, em có khoẻ không, sao lại ra đây bán hàng, mẹ đậu rồi?

Thuỷ buồn bã ngước lên nhìn bầu trời chiều với sắc mây nhuộm đỏ mặt trời

- Mẹ ốm, mất lâu rồi anh ạ!

Thành cúi đầu, cái tin ấy không làm anh khóc, nhưng lòng anh chĩu nạng nỗi đau. Anh để Thuỷ dìu vào quán ngồi. Thuỷ rót nước mời anh. Thành đón chén nước, cúi nhìn màu nước trong suốt. Anh nhớ chuyện xưa, trong buổi chia tay ấy, anh nhìn Thuỷ khóc sưng húp hai con mắt, trèo lên xe đi; rồi cả chuyện hai anh em chia đồ chơi, Thuỷ cũng khóc. Đời anh toàn những chuyện buồn, không lúc nào vui vẻ cả. Anh quay lại nhìn Thuỷ, bắt đầu cuộc trò chuyện

- Em làm ăn thế nào rồi,...

Thành trò chuyện với em tới lúc trăng lên tới đỉnh ngọn tre. Anh ngồi ăn với em rồi ngủ luôn trong cái nơi nửa quán nửa nhà đó. Sau khi chia tay, anh nén nỗi đau, cố học hành để thi đố đại học cho vui lòng cha. Rồi anh về tìm gặp Thuỷ nhưng người ta bào Thuỷ theo mẹ đi nơi khác rồi. Lúc đó anh còn tự trách mình. Rồi anh lại về, vào được nghề báo rồi hôm nay về đây viết bài thì gặp Thuỷ. Mãi rồi Thành cũng ngủ được. Anh mơ anh và Thuỷ, cả bố và mẹ nữa, cùng sống hạnh phúc trong lâu đài cổ tích

Sáng hôm sau, Thành dậy khá sớm, để trò chuyện với Thuỷ và khuyên em cùng về với mình để chăm sóc bố. Thuỷ nhận lời, hai ngày nữa, sắp xếp công chuyện xong sẽ về, còn hôm nay, Thành phải lên xe đi trước, lần chia tay này không còn nước mắt

Lê Dung
21 tháng 10 2016 lúc 14:48

Như thường lệ,hôm nay tôi cũng tới trường.Mới đó mà tiết học thứ ba đã kết thúc,cô giáo bước vào,cả lớp đứng dậy.Cô cất tiếng:
-Mời cả lớp ngồi xuống,cô sẽ trả bài kiểm tra toán hôm trước.
Cô nhận xét:
-Các em làm bài kiểm tra rất tốt nhưng có một bạn chưa đạt yêu cầu,chỉ được 4 điểm,đó là bạn Thành.Mời lớp trưởng lên phát bài kiểm tra.
Khi nghe cô giáo nói xong,cả lớp bàn tán xôn xao.Tôi sững sờ,buồn bã,không dám ngấc mặt lên nhìn ai nữa. Sau khi tan học,tôi cố gắng chạy về nhà thật nhanh để tránh đi sự trêu chọc của bạn bè.Trong chốc lát tôi đã về tới nhà,tôi ngồi xuống ghế và suy nghĩ về bài kiểm tra của mình.Dường như sau cái ngày mà Thủy về quê cùng với mẹ, tôi không còn chú ý tới việc học nữa.Sau cái bài kiểm tra toán tồi tệ đó,tôi tiếp tục nhận được nhiều bài kiểm tra điểm xấu.Tôi chán nản,không muốn đi học nữa.7 năm sau,tôi gia nhập vào một nhóm côn đồ.Một hôm tôi đang đi trên đường cùng nhóm côn đó thì có tiếng gọi:
-Anh Thành,anh Thành phải không?
Tôi quay ra sau :
-Cô là ai ?Sao lại biết tên tôi ?
Cô ta lại gần tôi và bảo :
-Em là Thủy,em gái của anh đây.Ngày đó,bố mẹ chúng ta ly hôn nên chúng ta phải chia cách.
Tôi ứa nứa mắt,chạy lại ôm chặt lấy Thủy:
-Thủy ơi anh nhớ em nhiều lắm.7 năm rồi anh em mình chưa gặp nhau nhỉ?Thôi bây giờ chúng ta về nhà nói chuyện đi.
Lúc đó,tôi không hề nhớ gì đến việc của bọn côn đồ giao cho tôi nữa.Về nhà,tôi cùng em ngồi xuống ghế để nói chuyện.Thủy cất tiếng hỏi:
-Lúc nãy hình như em thấy anh đi cùng với một nhóm côn đồ nào phải không ?Em mong anh hãy rời xa những người hư hỏng đó.
Tôi trả lời :
-Ừ,anh sẽ rời khỏi nhóm côn đồ đó.Mẹ và ông bà ngoại có khỏe không ?
Thủy đáp:
-Mẹ và ông bà ngoại cũng bình thường nhưng sau ngày đó mẹ không tập trung vào việc gì cả,có vẻ như mẹ rất hối hận khi quyết định rời xa anh và bố.
-Thế hả,bố chắc chắn cũng hối hận lắm,đêm nào cũng đưa ảnh mẹ ra ngắm nhìn rất mải mê.Em gọi điện về cho mẹ nói mẹ lên đây đi.
Thế là Thủy chạy lại chiếc điện thoại bàn,bấm máy gọi về cho mẹ.Gọi xong,Thủy nói là ngày mai mẹ sẽ lên.Tôi với Thủy lại ngồi xuống nói chuyện.Tổi hỏi :
-Bây giờ em làm nghề gì rồi ?
-Nhờ sự phát động của bảo chí nên em đã được đi học và bây giờ là sinh viên của trường Đại học Ngoại Thương.
-Thế thì tốt quá rồi-Tôi nói tiếp
Một lúc sau,bố tôi đi làm về và Thủy đứng dậy chào bố.Thủy và bố ngồi nói chuyện rất thân mật với nhau.Sáng sớm hôm sau,tôi cố ý dậy thật sớm nhưng đã thấy Thủy chuẩn bị đi chợ.Thủy đã đi chợ về và đi vào bếp để bắt đầu công việc nấu ăn.Đúng lúc đó,có một người phụ nữ cao ráo,gầy gò từ bên ngoài bước vào.Đó là mẹ,tôi ngơ ngác đến nỗi không nói được câu gì,tôi lí nhỉ chào.Mẹ hỏi thăm sức khỏe bố con tôi và vào bếp nấu ăn với Thủy.Bây giờ,mọi việc đã chuẩn bị xong,chỉ chờ bố về mà thôi.Một lúc sau,bố đi làm về,chúng tôi bắt đầu bữa ăn.Hôm đó,bữa ăn của chúng tôi rất vui vẻ ,đầy áp những tiếng cười,tình cảm gia đình.Ăn cơm xong,bố và mẹ vào phòng để nói chuyện.Một lát sau,bố và mẹ đi ra khỏi phòng với vẻ mặt rạng rỡ :
-Từ bây giờ trở đi,chúng ta lại chung sống với nhau.
Tôi và Thủy chạy lại ôm lấy cha mẹ.Gia đình tôi lại được chung sống với nhau còn tôi rời khỏi nhóm côn đồ đó và bắt đầu lại một cuộc sống mới.


Các câu hỏi tương tự
tran minh thanh
Xem chi tiết
Nguyễn Huy Tú
Xem chi tiết
Nguyễn Huy Tú
Xem chi tiết
oanh luong
Xem chi tiết
Đăng chu quang
Xem chi tiết
Nguyễn Thế Phong
Xem chi tiết
Bích Nguyễn
Xem chi tiết
Cathy Trang
Xem chi tiết
Trần Thế Anh
Xem chi tiết