Tôi chưa kịp nói hết câu, tên cai lệ đã trợn ngược hai mắt, thật ghê tởm và đáng sợ, hắn quát xối xả vào mặt tôi như để hả giận. Vì chồng mình, tôi vẫn thiết tha cầu xin, chỉ mong cho mình được khất nợ, qua ngày hôm nay thôi đối với tôi lúc bấy giờ cũng thật nhẹ nhỏm…Tên cai lệ vẫn bỏ ngoài tai lời van xin cầu khẩn của tôi, giọng hầm hè hù dọa rồi ra lệnh cho tên người nhà lí trưởng :
- Không hơi đâu mà nói với nó, trói cổ thằng chồng nó lại, điệu ra đình kia!
Tên người nhà lí trưởng hắn cứ lóng ngóng ngơ ngác, hình như ko dám hành hạ một ng` đang đau ốm, sợ xảy ra chuyện gì... Bỗng đùng đùng, tên cai lệ giật phắt cái sợi dây thừng sầm sập chạy ngay đến chỗ chồng tôi đang nằm định trói gô anh Dậu lại. Tôi vô cùng hoảng sợ và xám mặt, vội vàng chạy lại đỡ lấy tay hắn mà cầu xin:
- Cháu van ông, nhà cháu vừa mới tỉnh được một lúc, ông tha cho!
Bất ngờ hắn bịch vào ngực tôi mấy phát đau đớn và nói như hét:
- Tha này! Tha này!
Dường như chưa đủ để thỏa mãn thói tàn ác,hành hạ người khác, hắn lại sấn đến để trói chồng tôi. Đối với tôi, chồng con là tất cả, tôi có thể chịu đau đớn tủi nhục đến mấy cũng được nhưng không thể đứng nhìn chồng con bị hành hạ tàn nhẫn như thế. Tức quá không thể nhịn được, tôi đành liều mạng cự lại:
- Chồng tôi đau ốm, ông không được phép hành hạ!
Hắn vẫn không vừa, liền tát vào mặt tôi một cái mạnh như búa bổ rồi cứ sấn đến chỗ anh Dậu…Bị dồn nén đến mức đường cùng,đã đến nước này rồi, tôi không thể chịu được nữa, dùng cái tình để van xin cũng không được, dùng cái lý cũng không thể nào khất nợ dù chỉ một ngày…Tôi thấy mình đã quá cam chịu nhẫn nhục, nghiến hai hàm răng, tôi quát:
- Mày trói chồng bà đi, bà cho mày xem!
Tên cai lệ vẫn hung hãn bước tới chỗ chồng tôi. Bất giác, tôi túm lấy cổ hắn ấn dúi ra cửa, bịch cho mấy phát vào bụng. Tôi vớ được cây gậy của hắn, hai bên giằng co nhau, áp vào vật nhau rối túm tóc lẳng cho một cái, ngã ngào ra thềm.
không hay lắm mong bạn thông cảm
![]()
![]()
![]()
![]()
Thương chồng quá, tôi đặt con xuống, chạy đến van xin cai lệ:
- Cháu van ông, nhà cháu mới tỉnh được một lúc, mong ông tha cho!
Hắn vừa nói như quát:''Tha này, tha này'' rồi bịch vào ngực tôi mấy bịch rồi sấn đến trói chồng tôi.
Tức vì thái độ của tên cai lệ, tôi liều mạng chống cự lại:
-Chồng tôi đau ốm, ông không được phép hành hạ!
Tên cai lệ tát vào mặt tôi một phát rồi cứ ngang nhiên nhảy vào đánh chồng tôi. Cơn thịnh nộ lên cao, tôi không giữ được bình tĩnh, quát lớn:
-Mày trói chồng bà đi, bà cho mày xem!
Sự nhẫn nhịn của tôi khiến hắn càng làm tới, tôi túm cổ hắn, ấn dúi ra cửa. Sức lẻo khẻo của anh chàng nghiện rượu chạy không kịp với sức xô đẩy của tôi, hắn ngã chỏng quèo trên mặt đất, miệng vẫn nham nhảm thét trói vợ chồng tôi.
Người nhà lí trưởng sẫn sổ bước đến giơ gậy chực đánh tôi. Nhanh như cắt, tôi nắm gậy của hắn và chống lại nhanh chóng. Tôi và anh ta giằng co nhau, du đẩy nhau rồi ai nấy đều buông gậy ra, áp mặt vào vật nhau. Thương hai đứa trẻ, thương chồng nhưng tôi buộc phải dạy cho anh ta 1 bài học. Kết cục, anh chàng ''hầu cận ông lí'' yếu hơn tôi, hắn bị tôi túm tóc lẳng cho một cái, ngã nhào ra thềm. Tình cảnh ''con giun xéo lắm cũng quằn'' tôi buộc phải chống lại.