Chính sách của Adolf Hitler để đối phó với khủng hoảng kinh tế ở Đức trong những năm 1930 chủ yếu bao gồm các biện pháp sau:
Chương trình công việc công cộng: Hitler đã khởi xướng nhiều dự án xây dựng hạ tầng, như xây dựng đường bộ (Autobahn), nhằm tạo ra việc làm cho người dân và thúc đẩy nền kinh tế.
Quân sự hóa nền kinh tế: Chính phủ Nazi đã gia tăng chi tiêu quân sự, tạo ra hàng triệu việc làm trong ngành công nghiệp quốc phòng và sản xuất vũ khí.
Chính sách tài chính: Chính quyền đã áp dụng các biện pháp kiểm soát tài chính, bao gồm việc tăng thuế và giảm chi tiêu công để ổn định ngân sách.
Chương trình "Kinh tế tự cung tự cấp": Hitler thúc đẩy sự tự cung tự cấp trong nền kinh tế, giảm phụ thuộc vào hàng hóa nhập khẩu và khuyến khích sản xuất nội địa.
Chính sách xã hội: Các chương trình xã hội như "Strength Through Joy" (Kraft durch Freude) đã được triển khai để cải thiện đời sống của người lao động, bao gồm các hoạt động giải trí và du lịch.
Chống lại thất nghiệp: Chính quyền đã thực hiện các biện pháp quyết liệt để giảm tỷ lệ thất nghiệp, bao gồm tuyển dụng vào quân đội và các tổ chức bán quân sự.
Kiểm soát và tuyên truyền: Chính phủ Nazi đã sử dụng tuyên truyền để nâng cao tinh thần dân tộc và tạo ra hình ảnh tích cực về các chính sách kinh tế của mình.
Adolf Hitler đã chuẩn bị cho Chiến tranh Thế giới thứ II thông qua một loạt các chính sách và hành động chiến lược, bao gồm:
Tăng cường quân sự: Hitler đã vi phạm Hiệp ước Versailles bằng cách tái vũ trang Đức, xây dựng quân đội mạnh mẽ và phát triển công nghiệp quốc phòng. Ông đã mở rộng quy mô quân đội, chế tạo vũ khí mới và phát triển các công nghệ quân sự tiên tiến.
Chính sách bành trướng: Hitler theo đuổi chính sách bành trướng lãnh thổ, đặc biệt là ở châu Âu. Ông đã tìm cách mở rộng lãnh thổ Đức bằng cách sáp nhập Áo (Anschluss) vào năm 1938 và chiếm vùng Sudetenland của Tiệp Khắc.
Thành lập khối Phe Trục: Hitler đã thiết lập các liên minh với các quốc gia như Ý (Dưới sự lãnh đạo của Benito Mussolini) và Nhật Bản, tạo thành trục Berlin - Roma - Tokyo. Các liên minh này giúp củng cố sức mạnh của Đức trên trường quốc tế.
Chiến lược Blitzkrieg: Ông phát triển chiến lược chiến tranh chớp nhoáng (Blitzkrieg), kết hợp giữa không quân, xe tăng và bộ binh để tấn công nhanh chóng và hiệu quả, nhằm tiêu diệt đối phương trước khi họ kịp phản ứng.
Tuyên truyền và kiểm soát xã hội: Hitler sử dụng tuyên truyền để xây dựng hình ảnh về một nước Đức hùng mạnh và thống nhất, đồng thời kiểm soát thông tin và đàn áp bất đồng chính kiến để giữ vững quyền lực.
Chuẩn bị cho cuộc chiến tranh toàn cầu: Hitler đã lên kế hoạch cho một cuộc chiến tranh toàn cầu, với mục tiêu không chỉ chiếm lĩnh châu Âu mà còn mở rộng ra các khu vực khác như châu Á và châu Phi.
Chính sách đối ngoại quyết liệt: Ông đã thực hiện nhiều hành động khiêu khích, như chiếm đóng nước Ba Lan vào ngày 1 tháng 9 năm 1939, dẫn đến sự bùng nổ của Chiến tranh Thế giới thứ II khi Anh và Pháp tuyên chiến với Đức.
Những chuẩn bị này đã tạo điều kiện cho Đức Quốc Xã tiến hành chiến tranh một cách mạnh mẽ và nhanh chóng trong giai đoạn đầu của cuộc xung đột.