em có đồng tình.vì hành động đó của chàng là đã thể hiện chàng vẫn còn lòng thương người và biết yêu quý mọi người xung quanh
em có đồng tình.vì hành động đó của chàng là đã thể hiện chàng vẫn còn lòng thương người và biết yêu quý mọi người xung quanh
“Nói xong nàng gieo mình xuống sông mà chết. Chàng tuy giận là nàng thất tiết, nhưng thấy nàng tự tận cũng động lòng thương, tìm vớt thây nàng, nhưng chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Một đêm phòng không vắng vẻ, chàng ngồi buồn dưới ngọn đèn khuya, chợt đứa con nói rằng:
- Cha Đản lại đến kia kìa!
Chàng hỏi đâu. Nó chỉ bóng chàng ở trên vách:
- Đây này!
Thì ra, ngày thường ở một mình, nàng hay đùa con, trỏ bóng mình mà bảo là cha Đản. Bấy giờ chàng mới tỉnh ngộ, thấu nỗi oan của vợ, nhưng việc trót đã qua rồi!
1. Đoạn trích tên nằm trong phần nào của truyện? Nhân vật “nàng” và “chàng” trong đoạn trích là ai?
2. Giải thích từ “tự tận” và cho biết tác giả đã sử dụng biện pháp tu từ nào ở đây? Tìm ghi lại 1 từ đồng nghĩa với “tự tận” trong đoạn trích.
3. Tại sao nhân vật “nàng” lại “gieo mình xuống sông mà chết”? Vì sao nhân vật “chàng” lại “tỉnh ngộ”?
4. Vì sao nhân vật “nàng” phải chịu nỗi oan khuất?
5. Chi tiết “cái bóng” xuất hiện mấy lần trong văn bản? Em hãy nêu ý nghĩa của chi tiết “cái bóng”.
6. Xét theo cấu tạo thì “Đây này!” thuộc kiểu câu gì? Xét theo mục đích nói thì câu đó dùng với mục đích gì?
7. Chỉ ra phép liên kết hình thức trong 2 câu đầu.
Đọc đoạn văn sau và trả lời các câu hỏi.
Nói xong nàng gieo mình xuống sông mà chết. Chàng tuy giận là nàng thất tiết, nhưng thấy nàng tự tận cũng động lòng thương, tìm vớt thây nàng, nhưng chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Một đêm phòng không vắng vẻ chàng ngồi buồn dưới ngọn đèn khuya, chợt đứa con nói rằng:
- Cha Đản lại đến kia kìa!
Chàng hỏi đâu. Nó chỉ bóng chàng ở trên vách:
- Đây này!
Thì ra, ngày thường, ở một mình, nàng hay đùa con trỏ bóng mình mà bảo là cha Đản. Bấy giờ chàng mới tỉnh ngộ, thấu nỗi oan của vợ, nhưng việc trót đã qua rồi!
(Theo Ngữ văn 9, tập một, NXB Giáo dục)
*Nội dung chính của đoạn trích trên là gì?
*Câu:
-Cha Đản lại đến kia kìa!
Là câu nói của ai? Câu nói ấy được dẫn bằng cách nào?
cho đoạn trích sau:
''chàng vội gọi ,nàng vẫn ở giữa dòng mà nói vọng vào :
- Thiếp cảm ơn đức của Linh Phi , đã thề sống chết cũng không bỏ . Đa tạ tình chàng , thiếp chẳng trở về nhân gian được nữa .
Rồi trong chốc lát , bóng nàng loang loáng mờ nhạt dần mà biến đi mất .''
Câu 1 : Lời nói của Nhân vật được dẫn bằng cách nào ? Hãy thuật lại bằng cách dẫn khác .
Câu 2 : Qua lời thoại trên ,em cảm nhận gì về vẻ đẹp tâm hồn của Vũ Nương ?
Câu 3 : Có ý kiến cho rằng : câu chuyện kết thúc song tính bi kịch vẫn tiềm ẩn trong cái lung linh kì ảo .Hãy viết đoạn văn tống phân hợp (khoảng 10 câu) trình bày suy nghĩ của em về kết thúc trên .Đoạn văn có sử dụng phép nối , phép thế .
Vũ Thị Thiết, người con gái Nam Xương, tính tình đã thùy mị, nết na, lại thêm tư dung tốt đẹp. Trong làng có chàng Trương Sinh, mến vì dung hạnh, xin mẹ đem trăm lạng vàng cưới về. Song Trương Sinh có tính đa nghi, đối với vợ phòng ngừa quá sức. Nàng cũng giữ gìn khuôn phép, không từng để lúc nào vợ chồng phải bất hòa. Cuộc sum vầy chưa được bao lâu thì xảy ra việc triều đình bắt lính đi đánh giặc Chiêm. Trương tuy con hào phú nhưng không có học, nên phải ghi trong sổ lính vào loại đầu 1.Tóm tắt lại truyện có đoạn trích trên bằng một đoạn văn diễn dịch (khoảng 10 đến 12 câu).
Đọc đoạn trích sau: “ Chàng quỳ xuống đất vâng lời dạy. Nàng rót chén rượu đầy tiễn chồng mà rằng: Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong...muôn dặm quan san" 5. Giải thích nghĩa của từ “tiện thiếp”? Lí giải vì sao “nàng” lại xưng hô như vậy. 6. “Trăng soi thành cũ, liễu rủ bãi hoang” ở đây tác giả sử dụng nghệ thuật gì? Ngụ ý của câu nói trên. 7. “Nàng” ở đây là chỉ ai? Viết đoạn văn diễn dịch (khoảng 12 câu) phân tích vẻ đẹp của nhân vật “nàng" trong đoạn trích trên, trong đoạn có sử dụng 1 câu bị động, 1 câu ghép. Gạch chân và chỉ rõ.
Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi: “... Chàng vẫn không tin, Nhưng nàng hỏi chuyện kia đó ai nói ra, thì lại giấu không kể lời con nói; chỉ lấy chuyện bóng gió này nọ mà mắng giết nàng và đánh đuổi đi. Họ hàng, làng xóm bênh vực và biện bạch cho nàng, cũng chẳng ăn thua gì cả. Nàng bắt đắc dĩ nói: - Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Nay đã bình rơi trâm gẫy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa, đâu còn có thể lên núi vọng phu kia nữa.”
1. Chỉ ra lời dẫn trực tiếp trong đoạn trích và chuyển sang lời dẫn gián tiếp?
*Câu trả lời của bạnĐọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi: “... Chàng vẫn không tin, Nhưng nàng hỏi chuyện kia đó ai nói ra, thì lại giấu không kể lời con nói; chỉ lấy chuyện bóng gió này nọ mà mắng giết nàng và đánh đuổi đi. Họ hàng, làng xóm bênh vực và biện bạch cho nàng, cũng chẳng ăn thua gì cả. Nàng bắt đắc dĩ nói: - Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Nay đã bình rơi trâm gẫy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa, đâu còn có thể lên núi vọng phu kia nữa.”
1. Qua lời thoại em hiểu nhân vật đang trong tâm trạng như thế nào? Vì sao nhân vật lại có tâm trạng đó?
Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi: “... Chàng vẫn không tin, Nhưng nàng hỏi chuyện kia đó ai nói ra, thì lại giấu không kể lời con nói; chỉ lấy chuyện bóng gió này nọ mà mắng giết nàng và đánh đuổi đi. Họ hàng, làng xóm bênh vực và biện bạch cho nàng, cũng chẳng ăn thua gì cả. Nàng bắt đắc dĩ nói: - Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Nay đã bình rơi trâm gẫy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa, đâu còn có thể lên núi vọng phu kia nữa.”
1. Tìm và giải thích 2 thành ngữ có trong đoạn trích trên?
Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi: “... Chàng vẫn không tin, Nhưng nàng hỏi chuyện kia đó ai nói ra, thì lại giấu không kể lời con nói; chỉ lấy chuyện bóng gió này nọ mà mắng giết nàng và đánh đuổi đi. Họ hàng, làng xóm bênh vực và biện bạch cho nàng, cũng chẳng ăn thua gì cả. Nàng bắt đắc dĩ nói: - Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Nay đã bình rơi trâm gẫy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa, đâu còn có thể lên núi vọng phu kia nữa.”
1. Đoạn văn có hình thức ngôn ngữ nào: Đối thoại hay độc thoại hay độc thoại nội tâm? Chỉ ra dấu hiệu giúp em nhận biết hình thức ngôn ngữ đó?