Đây là một câu chuyện có thật về tình cảm xúc động trong cuộc sống.
Ở cạnh nhà tôi có một gia đình phải nói sao nhỉ, một gia đình trang ngập yêu thương luôn vắng mặt của sự cãi nhau. Những rồi cách đây vài tháng trước, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nhưng tôi thấy tiếng cãi vã của vợ chồng nhà bác ấy, gđ tôi chạy ra can ngăn nhưng không được. Bác gái đã kịp lấy một cái gậy đập vào xương sống của bác trai. Hàng xóm làng giềng ai ai cũng bàng hoàng, nghe kể lại 2 đứa con bác đang ở quê chơi và 2 cậu con trai cũng bất ngờ về chuyện gđ nên đã vội bắt xe về nhà. Rồi sao tối hôm ấy, bác trai phải về ngôi nhà cũ để ở còn ngôi nhà mới khang trang thì để lại cho bác gái. Mẹ già ốm yếu nằm viện nhưng bác luôn lấy lý do là bận việc không về được. Mấy ngày sau , bác về và thăm mẹ, tối ngày hôm ấy khj nghe bố nói " Mẹ con mệt hơn hôm qua bố sang xem sao". Như tôi nghe mẹ kể lại là đúng 10h là bà bắt đầu khó thở. Đến sáng ngày thứ 3 lúc 5h tôi thấy 1 chiếc xe từ bệnh viện đi về phía nhà kế bên nhà tôi. Lúc đó tôi thấy gđ bác người nào người ấy nước mắt cứ vậy mà tuôn rơi, đưa bà từ từ trong chiếc xe ra và cố giữ lấy hơi thở của bà để bà được gặp con cháu một lần cuối cùng dường như bà cũng mong vậy và khi các cháu và anh chị đã có mặt đông đủ, có lẽ lúc đó bà đang rất vui và mỉm cười.Tôi thấy các con bà ngồi bên giường thủ thỉ với mẹ vài câu rồi xin lỗi. Quỳ trước mặt bà nước mắt rơi lệ.Rồi tôi nghe thấy tiếng kêu gào từ trong phòng bà và tôi nhìn lên đồng hồ và hình như giờ phút bà ra đi là 2h15 chẳng ai có thể quên được và khóc lên gọi bà , những đứa con tội nghiệp gọi mẹ nhưng kể từ giây phút ấy bà đã ra đi mãi mãi. Bà đi để lại nỗi đau buồn cho con cháu , để lại niềm đau thương của những người hàng xóm. Đúng là vậy sống trên đời phải có nhân có đức, ở hiền gặp lành. Bà là một người sống có hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau. Bà mỉm cười lặng lẽ ra đi không một lời nhắn nhủ với con cháu. Những đứa cháu yêu bà nhất được ở cạnh bên giường bà ôm lấy bà cầm tay bà gọi bà tỉnh lại nhưng bà đâu hay mà để lại con cháu ở lại với nỗi buồn sâu thẳm trong tim. Chị em hàng xóm chỉ biết ngồi cạnh giường bà mà thủ thỉ vài câu cuối nói lời tạm biệt. Thấy vậy mà nước mắt tôi có vậy mà ra tôi không thể kiềm chế được những giọt nước mắt ấy. Càng nhìn lại càng thương, người bà nhân hậu người mẹ hiền từ. Đêm ngày hôm ấy tôi thấy các con bà cứ ngồi bên cạnh quan tài mà khóc, đứa con gái tội nghiệp cứ gọi tên mẹ hoài mà mẹ không tỉnh dậy. Ngày hôm sau lúc 1h trời bắt đầu những hạt mưa rất to như đang thương tiếc bà vậy. Những hàng xe máy đi theo đoàn để tiễn đưa bà đi, rồi sao nữa tôi cũng không biết.
Ai còn cha mẹ xin đừng để cha mẹ buồn. Đừng để mọi chuyện xảy ra rồi mới biết hối hận vì lúc đó cũng đã quá muộn rồi. Đó là câu chuyện về cảm động về tình nghĩa mẹ con. Cả đời này đạo làm con luôn sợ mẹ hai chữ " cảm ơn "
Chúc bạn học tốt!
Sau khi cha mẹ qua đời, hai anh em John và James thừa kế cửa hàng tạp hóa lớn nhất thị trấn, tiếp tục công việc buôn bán của gia đình.
Anh trai John thì hiền lành và chịu khó, còn cậu em James thì thông minh, nhanh nhẹn.
Hai anh đều chí thú làm ăn nên cửa hàng rất đông khách. Họ rất thương yêu nhau, đi đâu cũng có nhau rất vui vẻ. Đến một ngày nọ, khi John vừa bê thùng đồ đi từ kho ra thì thấy James mặt mày bực bội đang lật tung đống giấy tờ, hóa đơn trên mặt quầy tính tiền để tìm kiếm gì đó. Thấy anh, James lớn tiếng hỏi về tờ tiền 100 USD vừa đặt trên mặt quầy giờ đã không cánh mà bay, John trả lời không thấy vì anh ở trong kho nãy giờ.
Nghe vậy, James vẫn không thôi cau có, đá thúng đụng nia, James nghĩ bụng trong cửa hàng chẳng có khách, còn ai vào đây nữa. Từ hôm đó James khó chịu ra mặt với anh trai, thậm chí cả gây sự và nói bóng gió. John không có cách gì giải thích được nên anh đành chịu đựng.
Sau khoảng hai tuần căng thẳng, James tuyên bố không thể hợp tác với anh trai mình được nữa, cậu đề nghị chia đôi cửa hàng, John bất đắc dĩ phải đồng ý. Thế là, một bức tường được xây lên ngăn cửa hàng tạp hóa thành hai cửa hàng nhỏ.
20 năm sau, thị trấn đã phát triển hiện đại hơn nhiều nhưng hai cửa hàng tạp hóa của anh em John và James vẫn vậy, họ vẫn buôn bán và không nhìn mặt nhau. Một buổi chiều, từ chiếc ô tô sang trọng dừng lại trước hai cửa hàng tạp hóa, người đàn ông mặc đồ đắt tiền bước xuống hỏi thăm cửa hàng tạp hóa lớn nhất thị trấn cách đây 20 năm về trước.
Ông khách gặp John, người anh trả lời rằng tiệm tạp hóa ấy giờ đã chia đôi và John thật thà kể lại câu chuyện, nghe xong, ông khách cúi đầu, nói: “Xin lỗi anh, nguyên nhân là do tôi, tôi chính là thủ phạm lấy trộm tờ tiền năm ấy. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời tôi ăn cắp, suốt 20 năm qua, không ngày nào tôi không hối hận, nên hôm nay, tôi quyết định quay lại đây để xin tạ lỗi. Tôi thật không ngờ lỗi của tôi lại gây ra một sự việc đau lòng thế này”.
Từ bên nhà mình đã nghe hết câu chuyện, James òa khóc chạy ra ôm chặt lấy anh trai, hai anh em ôm nhau khóc. Bức tường ngăn được phá bỏ, hai cửa hàng tạp hóa lại được hòa vào làm một, hai anh em trở lại bên nhau. Tình ruột thịt máu mủ luôn là tình cảm sâu nặng và quý giá nhất trong cuộc đời mỗi người, vì thế đừng bao giờ phá bỏ đi một cách dễ dàng. Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, đừng bao giờ vội vàng kết luận để vứt bỏ đi tình cảm ấy. Hãy luôn là một người sáng suốt, có tình có lý để không phải hối hận về sau