Cụ Bơ-men là 1 họa sĩ nghèo , gần 60 tuổi , là 1 người thất bại trong nghệ thuật vào 40 năm nay , cụ mơ ướ vẽ 1 kiệt tác nhưng chưa thực hiện đk . Ở cạnh chỗ cụ ở có 2 họa sĩ nữ nghèo , họ sống rất thân thiết với cụ . Một lần Gioon-xi bị sưng phổi và cô rất tuyệt vọng , cô không muốn sống nữa và cô đã gắn mk với chiếc lá thường xuân mỏng manh . Biết được ý nghic ngu ngốc đó của Giôn -xi , cụ Bơ - men đã '' mắt đỏ ngầu , nước mắt chảy ròng ròng , hét lên sự khinh bỉ , nhạc báng của mình đối với những truyện tưởng tượng ấy . Cụ Bơ - men nhìn Giôn -xi với ánh mắt sợ sệt lo âu , có lẽ chính cái nhìn ấy đã thúc đẩy cụ phải làm j đó cho Giôn - xi . Cụ rất dũng cảm , ngay trong đem mưa gió lạnh lùng đúng vào cái đêm chiếc lá cuối cùng rơi , cụ đã trèo lên mái nhà cùng với chiếc bút lông và bảng pha màu cụ đã vẽ chiếc lá thường xuân . Chính nhờ lòng dũng cảm , yêu thương đó mà nó đã cứu đk Giôn-xi thoát khỏi cái chết , nhưng cũng vì nó mà cụ Bơ-men đã bị sưng phổi và qua đời . Hành động của cụ Bơ-men là hành động cao đẹp , nó xuất phát từ lòng yêu thương vô bờ .. Nhưng cụ Bơ-men đã hoàn thành đk ước nguyện của mk trước khi mất đó chính là vẽ kiệt tác , kiệt tác đó chính là chiếc lá thường xuân bởi nó vẽ rất giống với thật , không những thế nó còn cứu đk mạng sống của con người và đk vẽ bằng cả tính mạng con người .
Có câu kết : Cụ Bơ-men là một biểu tượng đẹp cho nghệ thuật vị nhân sinh.