Tham khảo
Văn học vô cùng phong phú với những câu văn làm rung động lòng người,cuốn lấy tính cảm người đọc,thu hút ánh nhìn người xem."Cái rễ của văn học bám vào cuộc sống, nó hút lấy chất màu của tình yêu thương. "câu nói này khẳng định rằng viết văn thì chủ yếu thường bám vào những gì xung quanh cuộc sống,đêm cả màu sắc của tình yêu thương con người vào.Tất cả chỉ qua câu truyện "Cô bé bán diêm" đã khiến cho người đọc không khỏi xót thương trước hoàn cảnh tội nghiệp, bất hạnh của cô bé.Câu chuyện nói về một cô bé nghèo khổ phải đi bán diêm ,em bé co ro trong đêm đông giá rét vì đói, vì lạnh, vì sợ bố mắng nhiếc mà không dám về nhà và hình ảnh từng đoàn người cười nói vui vẻ, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của em bé bán diêm.Để rồi em sống với những mộng tưởng khi bà nội em còn sống, em được yêu thương, chăm sóc và kết truyện là cái chết của em trong đêm giao thừa.Ta thấy được giữa sựu việc trong câu chuyện ở ngoài đời nó cũng hay xảy ra.Sự vô tình, thờ ơ của những người lớn xung quanh đã khiến cho nhiều người phải lên án vì việc này.Ở lứa tuổi đáng được sống trong sự đùm bọc, yêu thương của gia đình nhưng em đã phải lăn lộn kiếm sống ngoài đường.Nếu người cha quan tâm, nếu những người qua đường để ý đến mảnh đời tội nghiệp thì có lẽ em đã không phải ra đi trong sự cô đơn, tuyệt vọng như vậy. Ngoài đời cũng không phải là ngoại lệ ,nhiều vụ hành hạ trẻ em mà ko có chúng sống như với những đứa trẻ khác ,hơn nưa nhiều đứa trẻ lang thang bị bỏ ở ngoài đường rất nhiều,...Tất cả là do sự vô tâm từ người lớn mà ra.Thế nên ta nói "Cái rễ của văn học bám vào cuộc sống"là rất đúng.Câu chuyện "Cô bé bán diêm "đã hút hết lấy sắc màu của tình yêu,đem lại cảm giác thương xót.Vì vậy ta cũng phải có tình người thì văn học cũng sẽ có những tác phẩm về tình người sâu đậm hơn.Tình người sẽ giúp chúng ta gần lại với nhau hơn, cùng sẻ chia và yêu thương bởi nơi lạnh lẽo nhất không phải Bắc cực xa xôi mà ở nơi thiếu thốn tình người