Gần ba năm học dưới mái trường PDP thân yêu với bao nhiêu kỉ niệm buồn vui tuổi học trò. Mỗi người học sinh đều có những người thầy, người cô để quý mến kính trọng. Riêng em, người mà em muốn bày tỏ lòng biết ơn và sự tri ân sâu sắc nhất đó là thầy giáo Dương Đình Luyến- người thầy đã dìu dắt em suốt chặng đường ba năm qua. Thời gian được học tập rèn luyện dưới mái trường PĐP thân yêu, tập thể lớp 7A chúng em rất may mắn được thầy dạy dỗ, chỉ bảo. Thầy người cha thứ hai của chúng em.
Thầy cô hai chứ thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng ta đi trên con đường đời của riêng mình, người chấp cánh ước mơ cho chúng ta. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học sinh, khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị.
“Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi
Có hay bao mùa lá rơi
Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng
Sáng soi bước em trong cuộc đời”.
Thầy như những vì sao, chỉ đường dẫn lối cho em đi đến được con đường tri thức. Thầy dạy cho em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Nhờ thầy luôn tận tình điều khiển, lái chuyến đò đó nên tập thể lớp 7A đã vượt qua tất cả những khó khăn, để rồi chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui, không chỉ riêng của chúng em mà còn của thầy nữa. Những gì thầy làm cho chúng em thiêng liêng, cao quý đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em. Con người chắc hẳn ai cũng có thời cắp sách tới trường, đó chính là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ. Chính thầy là người thay đổi cuộc đời chúng em, uốn nắn chúng em từng chút một trên con đường học vấn.
Thầy đã dạy cho em biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Rồi từng ngày, em đã dần bước lên được những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức. Thầy luôn dõi theo chúng em . Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy là người thầm lặng đưa cho em đến đỉnh cao của kiến thức, hướng cho em tới một tương lai tốt đẹp. Em luôn tự hào vì là học sinh của trương THCS PĐP, tự hào không chỉ vì được học tập trong một môi trường tốt, mà còn vì em đã được những thầy cô giáo giỏi tận tình dạy dỗ. Ở đây, thầy cô giáo không chỉ đơn thuần là người thầy, người cô mà còn là người cha, người mẹ. Mặc dù còn nhiều sự trắc trở, lo toan từ cuộc sống bên ngoài, nhưng khi ở trên bục giảng, thầy cô luôn thể hiện được niềm kiêu hãnh, tâm huyết với nghề và hơn cả là lòng yêu nghề sâu sắc.
“ Con đò độc mộc, mái đầu sương”, đó là câu mợi người dành cho nghề giáo. Trên con đò độc mộc ấy, thầy đã âm thầm lặng lẽ suốt cuộc đời mình chở biế bao nhiêu chuyến đò tri thức cập bến tương lai. May mắn thay em là một trong những người ngồi trên chuyến đò ấy. Thầy quan tâm chúng em từ những lời nói. Thầy dạy em biết quý thời gian, sống có nhân cách để luôn ngẩng cao đầu trong cuộc sống. Em biết thời gian sắp qua đi sẽ không bao giờ quay trở lại “không ai tắm hai lần một dòng sông” đó là quy luật của tạo hóa mà ta không thể thay đổi. Bài học thầy dạy sao giản dị mà thấm thía vô cùng. Em đã được truyền dạy không chỉ kiến thức trong sách vở mà cả bài học làm người. Với phương châm “dạy làm người trước khi dạy chữ” thầy đã uốn nắn cho em từng chút một, từ những điều nhỏ nhất trong cuộc sông. Thầy dạy cho em biết yêu thương, chia sẻ, dạy cho em biết chấp nhận thất bại và đứng lên khi vấp ngã… Còn nhiều lắm những yêu thương… Còn nhiều lắm những bài học sâu lắng.
“ Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng ngàn năm, làm sao
Em đếm hết công ơn người thầy…”
Đúng vậy, công ơn lớn lao của thầy em khó có thể đền đáp được. Em biết thầy đã kì vọng ở em nhưng em lại khiến cho thầy phải thất vong. Có những lúc em làm thầy phải buồn lòng bởi những lỗi lầm mình gây ra. Những lúc ấy thầy vẫn luôn rộng lòng tha thứ cho những suy nghĩ bồng bột, cho những hành động dại dột của tuổi học trò, cho em cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Công ơn của thầy làm sao có thể kể hết bằng trang giấy, nét bút này.
Em vẫn nhớ mãi thầy đã từng nói : “ Học là con đường ngắn nhất dẫn tới thành công, Hãy làm tất cả những gì có thể và đừng bỏ cuộc khi chưa làm hết sức mình”. Em sẽ không bỏ cuộc, sẽ cố gắng hơn nữa trong các kì thi sắp tới và quan trọng nhất là quyết tâm đặt vào ngưỡng cửa đại học.
Chúng em sẽ cố gắng hết sức đê thầy có thể tự hào về chúng em, để thầy có thể mỉm cười mãn nguyện,
Tự khắc ghi trong tâm trí mình, chúng em nguyện là những đứa con ngoan, trò giỏi, xứng đáng với biết bao công sức, ân tình của thầy. Dù mai đây có đi xa, như những cánh chim trên trời xanh bao la, chúng em nguyện mãi không bao giờ quên công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy.
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 em kính chúc thầy luôn mạnh khỏe, luôn vui vẻ, may mắn trong cuộc sống và ngày càng thành công hơn nữa trong sự nghiệp “trồng người” cao quý.