C2:Dàn bài nhé
Mở bài :
- Ngay têt cô truyên là dịp sum họp đầm ấm của mỗi gia đình
Thân bài:
-Trước giao thừa bố em thì lo chuẩn bị mâm cơm cúng tổ tiên còn hai chị em nhà em thì dọn dẹp nhà cửa và trang tí cây mai , cây đào
-Mẹ em thì chuẩn bị mâm ngũ quả đủ sắc màu
-Xong việc cả nhà ngồi quanh bàn uống nước , trò truyện
-Mọi người kể về công việc của mình
+Bố kể về một 30 tết thật bận rộn vì phải làm nhiều việc ở công ty
+Mẹ thì kể những món ăn ngon dễ mai chuẩn bị làm
+Hai chị em của em thì kê về thành tích của mình đã đạt được từ đầu năm đến bây giờ để được bố mẹ khen thưởng
-Bừng...bừng...bừng pháo hoa trên trời sáng rực rỡ , diêm giao thừa một năm đã qua để lại bao kỉ niệm . Năm mới đã đến khao khát bao hy vọng những điều tốt lành
Kết bài
-Em mong khoang khắc này sẽ giữ mãi đối với gia đình em
năm 1949,tôi về huế -nơi quê hương đang đánh Pháp quyết liệt.Và trong lúc làm xong nhiện vụ chỉ huy giao cho, tôi vào một quán nước để nghỉ ngơi, tôi đã tình cờ gặp gặp lượm -một chú bé lienlac hồn nhiên ngây thơ.
Cậu bé có một dáng người nhỏ bé xinh, hồn nhiên ngây thơ trong trắng đáng yêu. Trên người cậu mặc một bộ y phục của vệ quốc quân, cậu đeo một cái cặp trong đó dung bao nhiêu là bí mật của quân đội ta. Lúc nào cũng như lúc nào, câu lươn nhảy nhót và cái đầu lưỡng ngó nghiêng nhìn đó nhìn đây có vẻ rất tò mò.Cậu bé có vẻ có năng khiếu thời trang . Câu đối cả lô lệch về một hướng hệt như một chiến sĩ vệ quốc quân.Với hành động nhảy nhót mồm huýt sáo vàng giống như có chim chích thì ai mà lại nghĩ cậu đi làm nhiệm vụ chủ.Con đường cậu đi là một con đường đầy nắng vàng,hay một cảng đồng lúa chín,hoặc là con đường trải dài tương lai. Tôi hỏi Luôm:
-Chào cháu !Cháu có thích đi liên lạc không?
Lượm nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ hồn nhiên và đôi má đỏ bồ quân:
-Dạ thưa chú ! Cháu thích đi liên lạc lắm ạ!Ở Đồn Mang Cá thích hơn ở nhà.
Cậu ấy nói chuyện với tôi rất vui vẻ nhưng rồi sự nhớ ra nhiên vụ cậu đứng dậy chào tôi rồi đi ngay
Thời gian thấm thót thoi đưa, đã mời mấy chốc đã là tháng sau.Đang ngồi làm việc . Bỗng có một chiến sĩ vệ quốc qua tới báo tin cho tôi rằng laluom đã hi sinh. Nghe tin này mà lòng tôi như bị ai đó đã cắt.Tôi đâu có biết rằng lần gặp lần trước là lần gặp cuối cùng của tôi và Lượm.
Cứ như mới hôm Lượm đi đưa thư như bình thường.Cậu nhay nhợt, mồm huýt sáo vang . Bông lúa cao , che khuất hình bóng cậu. Mà trong lúc đó bọn gia đang bao vây ở đây, dang lễ bọn guiac không nhìn thấy cậu nhưng vì cả lô của cậu nhấp nhô trên dòng giống như ng vệ quốc quân .Bọn giặc tưởng em là một chiến gì về quốc quân nên đã bắn chết em. Trước lúc ra đi cầu đá kim nam lật bông lúa như là đang lùi kéo sự sống. Tuy Luôn đã hi sinh nhưng em sẽ còn mãi với quê hương đất nước.Vì buồn bã quá tôi đã thét lên 4 tiếng:
-Lượm ơi còn không ?....
Hỏi rồi tự trả lời với mình vậy . Lượm đi rồi nhung toi sẽ không quên được.
C1:Ngày Huế xảy ra chiến tranh,tôi từ Hà Nội về,tình cờ tôi gặp lại người cháu của mình-Lượm.Chú bé vẫn như vậy ,vẫn hồn nhiên,ngây thơ,trong sáng như ngày nào .Vẫn cái dáng người loắt choắt ấy ,thường đeo bên mik một chiếc xắc xinh xinh,chú di chuyển rất nhanh nhẹn và đương nhiên cái đầu thì lúc nào cũng nghênh nghênh .
Tôi và Lượm cùng nhau ngồi trò chuyện,tâm sự.Chú chia sẻ với tôi mik thích làm công việc đưa thư ở đồn Mang Cá hơn ở nhà rất nhiều.
Tâm sự được một lúc ,tôi và Lượm chia tay nhau,mỗi người một ngả.
Một ngày tháng sáu,tôi ở nhà ,chợt nghe tin từ nơi chiến trận:Lượm đã hi sinh.
Một hôm ,Lượm lại tiếp tục thực hiện công việc liên lạc của mình.Chú dũng cảm chạy qua mặt trận ,mặc cho đạn pháo bay vèo vèo trước mặt."Đùng"chú đã anh dũng hi sinh trên cánh đồng lúa quê hương.Tuy Lượm đã mãi ra đi nhưng hình ảnh chú bé hồn nhiên ,vui tươi,trong sáng ngày nào với chiếc lắc đeo trên ng sẽ mãi in đậm trong tâm trí tôi