Bài viết số 2 - Văn lớp 8

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Thùy Dương Nguyễn Ngọc

-Bài viết số 2 (Đề 2 hoặc 3) Ai biết hong chỉ với .

.Đừng chép mạng nhaa

Phạm Mỹ Duyên
24 tháng 10 2017 lúc 11:31
Một việc làm thật nhỏ bé mà tôi từng làm .Một trong những chiến công đã khiến cho ba mẹ tôi vui được thể hiện qua nụ cười tươi sáng rực mà tôi vẫn còn nhớ.Tuy vậy, đối với mọi người đó chả là gì cả , nhưng đối với tôi đó là việc làm khiến con người ta khó quên mặc dù nó không được hoàn hảo.Đó là việc tôi khiến ba mẹ vui lòng. Hôm đó là một ngày thật đẹp.Vả lại còn là ngày mang lại kỉ niêm đẹp , nên khiến con người ta khó mà quên chăng ?Kỉ niệm lần đầu tiên tôi vào bếp ,mà trong số việc làm khiến ba má vui.Đó là ngày ba má tôi đi đón chị hai tôi, dã xa nhà hơn 1 năm để đi học.Vì phải có người ở nhà trông, nên ba má cho tôi ở nhà trông nhà và nấu cơm để lên thành phố đón chị .Trước khi đi má dăn dò rất kĩ về các đồ dùng trong nhà , cách nấu cơm và phải trông nhà đàng hoàng.Tôi vâng lời má và ngày hôm sau tôi dậy thật sớm , sửa soạn nhà cửa đón chị hai và ba má về.Xong xuôi rồi đi chợ mua đồ nấu cơm, trên đường đi tôi gặp một người bn cùng lớp.Và rồi bn ấy rủ tôi đi qua nhà cô giáo cũ chơi và thăm cô.Ban đầu , tôi rất muốn đi nhưng sau đó thì chợt nhớ công việc mẹ giao , tôi từ chối.Nhưng bn ấy càng rủ và kể ra nhiều cuộc chơi lí thú tại nhà cô.Rồi tôi đắn đo suy nghĩ , suy nghĩ đến cuộc vui lí thú tại nhà cô nhưng cx nghĩ đến ba má và chị hai.Sau giây phút đắn đo suy nghĩ ,thế là một quyết định đã được hình thành, quyết dịnh đó là tôi sẽ ko đến nhà cô mặc dù có chút luyến tiếc.Tiếp theo, tôi nhanh chân chạy về nha để kịp nấu cơm.Vì đây là đầu vào bếp nên tôi lúng túng ngay từ đầu bắt tay vào làm.Và thế là tôi đã làm hỏng một số thứ, và giờ đây sự thất bại khiến con người ta bối rối .Do đó mà hai món ăn đầu của tôi đã bị hỏng.Ôm đầu buồn bã và nghĩ mik phải làm gì đây, ba má và chị hai về thì phải làm sao đây.Nhưng rồi tôi bình tĩnh lại , nhớ lại những lời má dạy hôm trước và rồi tôi lại bắt đầu miệt mài nấu.Miệt mài nấu và quên đi thời gian thì ba má và chị hai về , và tôi cx kịp sắp đồ ăn lên bàn .Nhưng vì không đủ món nên tôi đành mang 2 món bị hỏng ban đầu lên.Tuy hơi buồn một chút ,nhưng khi gặp chị hai và ba má những chuyện xảy ra lúc nãy đc thay bằng niềm vui khôn tả .Vì sau một năm tôi đc gặp lại hai, ba má về thấy nhà sạch sẽ tươm tất và buổi cơm đc làm thịnh soạn,thì khen tôi ngoan rồi lâu những giọt mồ hôi đẫm trán ,nở một nụ cười tươi rạng rỡ như có ý khen thưởng .Vì ai cũng mệt mỏi và đói bụng cả rồi ,nên cả nhà sau khi nói chuyện một chút lại quây quần bên mâm cơm.Lúc này đây, tôi sực nhớ chuyên lúc nãy thì cuối mặt xuống kể cho ba má nghe.Ba má nghe xong chỉ cười tôi và nói “ai lần đầu vào bếp mà chả thế , con làm như vậy là tốt rồi”.Thế là nhà tôi bắt đầu bữa cơm với một sự vui vẻ lạ thường, mặc dù những món tôi nấu ko ngon như ba nấu, ko tuyệt vời như hai nấu ,và ko xuất sắc như má nấu.Nhưng ai nấu đều ăn với vẻ rất ngon miệng.Hay là do mọi người trong nhà đều đói hết cả , hoặc vì chị hai ms về mà vậy ?Nhưng dù sao nó cũng là một kỉ niêm đáng nhớ của tôi và tôi sẽ luôn ghi nhớ khoảnh khắc kì diệu ấy. Và ngày hôm sau tôi cứ suy nghĩ về bản thân mình mãi.Suy nghĩ rằng từ những thất bại và khó khăn, tôi vẫn có thể đứng lên và làm tiếp công việc mà mình đã làm.Và “ tôi có thể làm thật nhiều việc hơn nữa với sức lực của chính mình”.Làm những công việc mà ba má có thể vui , gánh vác và giảm đi sự mệt nhọc vất vả của ba má.Để báo hiếu lại những gì cha mẹ cho tôi.Hôm nay tôi đã chia sẻ một trong những kỉ niệm đáng nhớ của tôi, mặc dù là nó ko đc hoàn hảo và hay như những kỉ niêm câu chuyện khác khiến ba má vui.Nhưng vì nó là một mốc son trong đời , một huân chương đầu tiên tôi làm cho ba má.

Phạm Mỹ Duyên
24 tháng 10 2017 lúc 11:33

“Ai trong đời rồi cũng phải cảm ơn những khiếm khuyết của mình” ,cảm ơn người đã nghĩ và nói ra câu nói này .Bởi vì ai cx có tội ,ko ai là trong sạch và ko bao giờ phạm lỗi lầm.Và chính câu nói này đã răn dạy cho nhiều người mắc sai lầm biết sửa chữa tội lỗi của mình .Cả tôi cũng thế, cũng đã phạm nhiều lỗi lầm và ít khi sửa chữa chúng.Nhưng một trong số đó ,tôi đã từng trót phạm một điều khiến cô giáo của mình buồn, một người mà tôi luôn mãi kính trọng và yêu mến .Và cũng chính lỗi lầm ấy sẽ mãi theo tôi ,luôn dằn vặt và răn dạy tôi mãi.

Là một học sinh ưu tú của lớp ,nên tôi luôn được thầy cô và bn bè yêu mến bởi sự thông minh và chăm học của mik.Trong các bài kiểm tra, lần nào tôi cx đc điểm cao nên tôi rất tự hào chính mik.Chính vì sự tự hào ấy nên con người ta đâm ra kiêu ngạo và chủ quan chăng ?Và nó là hâu quả cho lỗi lầm mà chính tôi đã gây ra.

Hôm ấy vào chiều thứ hai sau khi tan buổi hok thêm môn hóa ,tôi về nhà thật nhanh để hok bài cho KT GDCD ngày mai.Và khi gần dến nhà rồi ,tôi chợt gặp lại Nga con bn chơi thuở bé ms từ thành phố về.Vừa gặp nhau , 2 đứa ôm nhau cười và vỡ òa 1 cảm xúc khó tả sau 3 năm khi Nga cùng gia đình lên thành phố sinh sống.Thế là Nga rủ đến những nơi mà lúc trước chúng tôi còn bé hay chơi để ôn lại những kỉ niệm.Cx lâu rồi ko gặp lại bn cũ ,tôi đồng ý mà nghĩ rằng “chơi vs Nga tí rồi về hok bài cx kịp mà ,vả lại lần nào làm KT mình cx được điểm cao mà”.Chúng tôi đi hết nơi này đến nơi khác cho đến khi trời sầm tối.Thế là tôi tạm biệt Nga và hẹn một ngày nào đó gặp lại.Sau đó tôi nhanh chân về nhà , vừa về đến mẹ tôi hỏi “sao con đi hok về trễ thế” , tôi kể mẹ nghe về chuyện trong suốt buổi chiều nay .Mẹ nói “thôi , con lên tắm rồi xuống ăn cơm và đi hok bài đi”.Sau buổi cơm tối , tôi chuẩn bị lên hok bài.Đi ngang qua phòng chị tôi, chị đang xem phim, một bộ phim mà tôi đang theo dõi mấy tháng nay.Bởi thế khi vừa thấy nó tôi ko kìm lại được, và nghĩ “tí mình sẽ học bài sau” ,do đó tôi đã cùng chị gái coi hết tập phim ấy .Do bộ phim kết thúc trễ nên tôi ngủ quên lúc nào ko hay .Sáng hôm sau, tôi đi hok vs tâm trạng vô cùng lo lắng.Tiết đầu của buổi hok là GDCD và chuông vô hok đã bắt đầu.Cảm giác lo lắng ngày càng dâng tràn khắp người.Cô giáo phát bàin ,cả lớp im phăng phắt và chăm chú làm bài.Riêng tôi thì sột soạt cắn bút mà trong đầu ko có lấy 1 từ nào .Tôi thoáng nghĩ “ko lẽ mình lại chịu nộp giấy trắng và ăn điểm 0 sao, tại mình ham chơi ko lo hok nên ms ra thế này,mình phải làm s đây?”Và rồi trong đầu tôi chợt lóe ra 1 ánh sáng mặc dù là nó đen tối nhưng cuối cùng tôi cx làm “ mình thử mở sách ra xem s?”.Thế là tôi lật sách ra xem ,vừa xem vừa canh cô .Người xưa có câu “thiên bất dung gian” thế nên cuối cung cô cũng bắt quả tang ra được.Cô gọi tên tôi và hỏi tại sao lại làm như z .Dưới ánh mắt của cô và mọi người,tôi như muốn khóc nhưng cố nén lại,muốn độn thổ xuống đất cho bớt xấu hổ và ngại ngùng.Tưởng rằng cô sẽ cho 0 điểm và còn bị nghe chửi 1 trận ,nhưng không cô chẳng ns j mà chỉ kêu rằng “ra về gặp cô tại nhà xe”.Và sau giờ tan học ,ở dưới nhà xe đợi cô với tâm trạng buồn rầu.Đợi chẳng bao lâu thì cô đến,tôi lo sợ và nghĩ rằng “chắc cô giận lắm đây mik sẽ bị trách phạt nặng”.Nhưng những ý nghĩ đó lại ko xảy ra, cô tiến gần và đặt tay lên vai tôi, và phân tích cho tôi hiểu lỗi lầm đã phạm.Với giọng nói nhẹ nhàng ,cô đã phân tích cho tôi hiểu, tôi cúi đầu xuống vs lòng vô cùng ân hận, tôi xin lỗi cô và xin làm bài lại.Cô đồng ý và tôi chào cô về.

Với lòng khoan dung và sự thứ tha của cô , tôi tự nhủ rằng sẽ ko bao giở tái phạm nữa và cố gắng chăm học dù trong bất cứ hoàn cảnh nào xảy ra vs mình. “Người ta ai mà không có lỗi. Có lỗi mà tự sửa được lỗi mới là điều hay.” tôi sẽ luôn lấy điều này mà làm mục tiêu để ko phải vấp ngã phải tội lỗi nữa .


Các câu hỏi tương tự
Vy Oanh
Xem chi tiết
Nguyễn Thu Trang
Xem chi tiết
Trần Thị Khánh Vy
Xem chi tiết
Nguyễn Hồ vũ
Xem chi tiết
Đỗ quốc trí
Xem chi tiết
Tiên Đinh
Xem chi tiết
Trần Thị Khánh Vy
Xem chi tiết
họ tên đầy đủ
Xem chi tiết
họ tên đầy đủ
Xem chi tiết