Đề cương ôn tập văn 7 học kì I

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Phan Quỳnh Như

bài văn phát biểu cảm nghĩ về một người bạn của em

Thời Sênh
1 tháng 1 2019 lúc 20:50

Tình bạn là một thứ tình cảm tốt đẹp, không thể thiếu trong cuộc sống, bạn bè giúp đỡ ta, động viên khích lệ ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống, chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn cùng ta. Ai cũng có rất nhiều bạn, nhưng chỉ có một hoặc một vài người bạn thân. Em cũng vậy, đến đây em muốn nói tới Thanh - cô bạn thân nhất của em.

Thanh và em đã học cùng nhau từ hồi lớp Ba và đến bây giờ khi đã học lớp Bẩy hai đứa vẫn học chung một lớp với nhau. Đã gọi là bạn thân thì mức độ thân thiết sẽ hơn rất nhiều những người bạn khác, ban đầu chúng em cũng là những người bạn bình thường như bao người bạn khác, em vốn là một cô bé ít nói, ít nói chuyện với các bạn trong lớp, trong khi đó Thanh là lớp trưởng của lớp, học rất giỏi và tham gia rất nhiệt tình các hoạt động của Đội của trường.

Thế rồi một hôm em bị ốm nặng, phải nghỉ học mất một tuần, Thanh đã thường xuyên đến nhà thăm em và chép bài giúp em đồng thời giảng bài cho em để em nắm được những bài học trên lớp. Và chúng em bắt đầu thân nhau từ hồi đó, qua việc này em cảm nhận được rằng Thanh rất quan tâm đến người khác, không phải vì trách nhiệm của một lớp trưởng mà vốn dĩ Thanh đã là một người như vậy. Một lần, cô giáo phát động phong trào "Đôi bạn cùng tiến", Thanh xung phong sẽ ghép thành đôi với em, vì lực học của em cũng khá kém, thế rồi chúng em được cô giáo chuyển chỗ cho ngồi cạnh nhau, tình bạn của hai đứa càng ngày càng trở nên thân thiết.

Em thường xuyên đến nhà Thanh để làm bài tập, đến nhà bạn ấy mới biết không chỉ học giỏi mà Thanh còn rất hiếu thảo với bố mẹ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng ngoài giờ học trên lớp Thanh còn giúp đỡ bố mẹ làm một số việc nhà. Chỉ trong một thời gian, lực học của em đã khá hơn rất nhiều và em cũng hòa đồng hơn, tham gia hoạt động của trường nhiều hơn. Từ đấy đến bây giờ, khi đã học lớp Bẩy chúng em vẫn là một đôi bạn thân thiết, chúng em hay đến nhà nhau chơi, bố mẹ em rất quý Thanh và ngược lại bố mẹ em cũng vậy. Bố mẹ hai đứa rất vui vì con mình có một tình bạn đẹp như thế, cùng giúp đỡ nhau trong học tập. Như thế là tình bạn của hai đứa em đã được bốn năm, tuy không phải là một thời gian dài nhưng cũng đủ để chúng em hiểu về tính cách của nhau.

Thỉnh thoảng tuy có những cãi vã giận hờn nhưng chỉ một thời gian ngắn là hết và chúng em lại thân thiết như ban đầu. Em rất thích vẽ nên ước mơ trở thành một nhà thiết kế thời trang, còn Thanh, bạn ấy ước mơ trở thành một cô giáo dạy Văn. Và chúng em đang cố gắng hết sức mình để thực hiện ước mơ của riêng mình. Không biết mỗi khi lên lớp mới chúng em có được học cùng nhau nữa không, nhưng cho dù không được học cùng nhau nữa thì tình bạn của hai đứa vẫn vậy. Như câu thơ: "Đã là bạn suốt đời là bạn/ Đừng như sông lúc cạn lúc bồi". Mỗi khi một trong hai đứa có truyện không vui, thì lại tìm đến đứa kia để kể lể, tìm nguồn động viên, khích lệ.

Thanh là một người bạn tốt và tình bạn của em rất thân thiết. Cuộc sống còn rất nhiều điều đổi thay nhưng mong rằng tình bạn của chúng em sẽ mãi thân thiết như vậy.

Đạt Trần
1 tháng 1 2019 lúc 21:22

Bố của mình thường dạy, trong cuộc đời bạn có ba thứ quan trọng, thầy của bạn là ai, sách của bạn là gì và bạn của bạn là người như thế nào. Trong suốt những năm qua, có lẽ Ngân chính là cô bạn thân và đáng quý nhất của tôi.

Người ta thường bảo chúng ta nên chọn bạn mà chơi. Nhưng nếu việc kết bạn chỉ thông qua sự lựa chọn thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ chọn Ngân. Cô ấy là một người rất cá tính, tóc cắt ngắn như kiểu con trai, tai mang độc một chiếc bông với hình thù kỳ dị, khi là chiếc đầu lâu, khi thì hình chiếc đinh, khi lại là một hình gì đó ngoằn ngoèo không rõ. Là một thằng con trai, nhìn Ngân, đôi lúc tôi cảm thấy tôi phải “nể” bạn ấy ba phần vì cá tính và ngông nghênh.

Mối quan hệ của tôi và Ngân chắc có lẽ chỉ dừng lại ở mức bạn cùng lớp nếu chuyện hôm đó không xảy đến. Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy là thứ Hai, tôi một mình trở về nhà sau khi học xong năm tiết học. Nhưng trên con đường yên ả hàng ngày của tôi, hôm nay, lại xuất hiện những anh chị khóa trên, chặn đường từng đứa để trấn lột, bắt đưa tiền, đưa quà bánh… Là một đứa nhút nhát, không dám kháng cự vì nghĩ có kháng cự cũng chẳng được gì nên tôi nấp sau gốc cây, lấy tiền của mình nhét vào giày để không bị cướp mất. Vậy mà hông hiểu sao có một người trong số họ phát hiện, đến gốc cây kéo tôi ra ngoài. Tôi sợ đến phát khóc, mếu máo xin họ tha cho nhưng dường như những lời van xin của tôi không thể lay động được bọn họ. Định đưa mắt cầu cứu mọi người thì tôi nhìn thấy Ngân, dù vậy nhưng tôi cũng không hy vọng là cô ấy sẽ giúp mình bởi dù sao cô ấy cũng là nữ, thân hình nhỏ bé và tình cảm của chúng tôi cũng không đủ để cô ấy bất chấp đến giúp đỡ. Nhưng tôi đã lầm. Ngân tiến đến, nắm vai tôi giằng ra khỏi tay của tên to nhất trong đám. Tôi đứng chết trân, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì cô bạn nắm tay rồi quát: “Chạy! Đứng chờ chết hả!”. Thế là hai đứa chạy tốc vó không biết phía sau có ai đuổi theo không.

Kể từ hôm đó, Ngân cười với tôi nhiều hơn, tôi cũng không còn định kiến xấu về cô học sinh cá biệt của lớp nữa. Hai đứa thường chờ nhau về, rủ nhau đi căn-tin, đi uống trà sữa và thậm chí là đi thư viện – nơi tưởng chừng không bao giờ Ngân đặt chân đến. Thật ra không phải cô ấy muốn đến mà vì tôi ép cô ấy đến. Tôi mượn cho cô ấy quyển “Con mèo dạy Hải Âu bay” và phân vai cô ấy là mèo, còn tôi là hải âu để đóng kịch trong lần giới thiệu sách của trường. Thế là hai đứa lại có cơ hội làm việc cùng nhau. Khác với suy nghĩ của tôi, Ngân diễn xuất rất tốt thậm chí dùng từ xuất sắc cũng không phải là tâng bốc quá đà. Ngân sáng dạ lắm, thậm chí nhìn nhận vấn đề vô cùng sâu sắc. Có lúc, cô ấy còn chỉ lại tôi chỗ này phải diễn thế nào, chỗ kia phải diễn ra sao mới đúng được nội tâm nhân vật và dụng ý tác giả. Tôi nhận thấy cô bạn này rất thú vị chứ không phải là một người lạnh lùng chỉ biết trốn học, trốn tiết.

Sau lần ấy, tôi có cơ hội trò chuyện với Ngân nhiều hơn, sau mỗi câu chuyện của Ngân tôi lại càng khâm phục nghị lực và ý chí của cô bạn nhỏ nhắn mà gan góc này. Ngân là con gái lớn trong gia đình, mẹ Ngân làm công nhân ở xí nghiệp in suốt cả ngày, cha thì bỏ đi từ lúc em trai Ngân chưa tròn tháng. Vậy là Ngân vừa chăm em cùng bà ngoại, vừa lo lắng cho gia đình. Giờ tôi mới hiểu ra, vẻ gai góc, bướng bỉnh của Ngân cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà cô ấy tạo ra để mọi người nghĩ đây là một người mạnh mẽ.

Sinh nhật vừa rồi của Ngân, tôi tặng cô ấy chiếc kẹp tóc màu hồng, cùng chiếc áo thun in hình cô gái cầm bong bóng trắng. Ngân mở hộp quà trong sự há hốc, ngỡ ngàng. Tôi thấy cô ấy xúc động và vui mừng vì món quà nhỏ mà tôi gửi tặng. Vậy mà Ngân không hề cảm ơn, còn vỗ mạnh vào vai tôi bảo: “Quỷ! Ai mượn tặng quà?” rồi cười tươi rói.

Có lẽ Ngân chính là người bạn mà tôi quý nhất, quý bởi nghị lực, bởi sự mạnh mẽ và cả về cách sống lạc quan, tinh nghịch. Chúng tôi như có sự hoán đổi cho nhau, Ngân ấy thì tinh nghịch, mạnh mẽ còn tôi thì nhút nhát, e dè… không hiểu sao chúng tôi lại có thể làm bạn với nhau. Đôi lúc nghĩ lại rồi mỉm cười, định bụng hôm nào cảm ơn các anh chị khóa trên vì đã ức hiếp mình.

Minkesuki Hideshi
1 tháng 1 2019 lúc 21:06

Trong cuộc sống của chúng ta, ai cũng sẽ có những người bạn thân thiết, người mà chúng ta có thể thoải mái chia sẻ những niềm vui, những nỗi buồn trong cuộc sống. Người bạn như một món quà quý giá mà thượng đế ban tặng cho mỗi người. Và quan hệ tình bạn ấy như thế nào, tốt đẹp hay tiêu cực thì hoàn toàn nằm ở cách lựa chọn bạn bè, cách cư xử, quan tâm giữa những người bạn ấy. Nếu ta trân trọng và chân thành trong mối quan hệ ấy thì ta sẽ có được những người bạn đích thực, và ngược lại, ta sẽ cảm thấy cô đơn, trống trải vì chỉ có một mình. Và cũng rất may mắn, trong cuộc sống của mình, em cũng đã tìm kiếm được một người bạn đích thực, người có thể sẻ chia, đồng hành cùng em trên suốt con đường đời phía trước.

Từ năm học mẫu giáo đến khi đã trở thành một học sinh của mái trường cấp hai, em đã quen rất nhiều người bạn, chúng em đã cùng vui chơi, cùng học tập rất vui. Tuy nhiên, người bạn tốt nhất, thân nhất của em là bạn Phương. Em và Phương ở cùng một ngôi làng nhỏ ở ngoại thành của Hà Nội. Em và Phương học cùng nhau từ năm lớp mẫu giáo, chúng em đã cùng giúp đỡ nhau trong học tập, có những niềm vui và nỗi buồn thì chúng em đều chia sẻ với nhau. Phương là một cô gái rất xinh đẹp, đôi mắt bạn to tròn trông rất hiền lành. Bạn học rất giỏi, vì vậy bạn ấy là người luôn giúp đỡ em cũng như các bạn trong lớp cùng học tập, mỗi khi có bài nào khó, chúng em thường nhờ Phương giúp, Phương luôn rất nhiệt tình, cởi mở giải đáp những thắc mắc, những bài toán khó mà chúng em không giải được. Trước khi chúng em trở thành những người bạn thân thiết như ngày nay, em đã rất ấn tượng và ngưỡng mộ Phương. Bởi bạn không chỉ học giỏi mà còn rất xinh đẹp, tốt bụng.

Ở những cấp học trước đó, em và Phương chỉ là những người bạn bình thường, tuy có nói chuyện, em có đôi lần nhờ Phương giúp giải những bài toán khó, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ bình thường. Chỉ lên cấp hai, khi bước vào một ngôi trường hoàn toàn xa lạ, gặp những thầy cô và những bạn bè mới làm em rất bỡ ngỡ, cảm giác hồi hộp mong chờ nhưng cũng rất lo lắng, có chút cô đơn nữa. Bởi, trường cấp hai em theo học không phải là một ngôi trường ở huyện mà là ngôi trường ở tỉnh. Cũng vì vậy mà lớp cấp một của em chủ yếu học ở huyện, có lẽ em sẽ phải bắt đầu làm quen với mọi thứ mới lạ nơi đây. Khi đã được xếp lớp, thật tình cờ, em lại được chung lớp với Phương, bất ngờ hơn nữa là chúng em còn được ngồi cùng bàn. Ngỡ tưởng em phải học một mình nơi ngôi trường xa lạ này, nhưng bây giờ biết mình đã có một người bạn quen, niềm vui sướng khiến em và Phương bắt tay nhau rồi hét ầm lên, làm cả lớp đang nhốn nháo bỗng quay hết xuống nhìn bọn em. Lúc bấy giờ bọn em mới biết mình vừa làm ồn quá mức cho phép, chúng em đã bịt miệng lại và nhìn nhau cười rất vui vẻ.

Có lẽ, từ thời điểm này em và Phương bắt đầu thân thiết và hiểu nhau hơn. Quen thân với Phương rồi em mới biết bạn ấy là một người rất vui vẻ, hài hước. Mỗi giờ ra chơi bạn ấy lại kể cho em rất nhiều câu chuyện vui như: Truyện Lọ Lem phải về sớm nên Hoàng Tử đã mang xe máy chở Lọ Lem về, nhưng đi đến giữa đường thì bị công an bắt vì xe không chính chủ, hay một trăm năm không có ai đánh thức được nàng công chúa ngủ trong rừng, vì một trăm năm rồi nàng không đánh răng….những câu chuyện cổ tích được Phương chế rất hài hước, khiến giờ ra chơi nào em cũng cười đến đau bụng. Nhìn vẻ bề ngoài hiền lành của Phương em không nghĩ bạn ấy lại vui vẻ và hài hước đến vậy. Cũng nhờ có Phương mà học ở một ngôi trường xa lạ, bạn học xa lạ nhưng em không hề cảm thấy cô đơn mà trái lại rất vui vẻ. Em thật sự thấy vui và biết ơn khi Phương học cùng lớp với mình.

Có một kỉ niệm làm em nhớ mãi. Hôm đó sau khi kết thúc tiết năm của buổi học, trời cũng đã sẩm tối. Em cùng Phương vội vàng ra nhà để xe để lấy xe đi về. Nhưng thật không may, xe đạp của em đã bị xịt lốp nên không thể cùng Phương về nhà như mọi khi. Lúc ấy em rất buồn rầu và nghĩ sẽ ra mượn điện thoại của bác bảo vệ để gọi về cho bố, mong bố có thể lên đón. Nhưng cũng chưa kịp gọi thì trời bỗng đổ cơn mưa rào, chúng em đứng nép vào mái hiên của nhà xe để trú mưa. Lúc ấy em buồn đến phát khóc. Vừa đúng lúc ấy thì có một cánh tay dịu dàng để lên vai của em và lời nói đầy dịu dàng của Phương: “Đừng lo, tớ sẽ ở đây cùng cậu mà. Một lát nữa tạnh mưa rồi chúng mình cùng dong xe về”. Vì quá bất ngờ vì sự cố hỏng xe nên em đã quên mất Phương. Hóa ra ngay từ đầu bạn ấy đã luôn bên cạnh em, khi thấy em lo lắng thì bạn ấy đã lên tiếng an ủi. Lúc ấy em đã rất muốn cảm ơn Phương, vì nếu không có bạn ấy thì thực sự em cũng không biết phải giải quyết như thế nào nữa.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau, cơn mưa đã tạnh, ngoài sân thi thoảng lại lộp độp những hạt mưa rơi từ trên tán lá cao, lúc ấy trời cũng đã nhá nhem tối. Em cùng Phương ra về. Vì đã gọi điện cho bố nên em chỉ còn cách ngồi đợi bố lên. Em cũng thấy rất có lỗi nên bảo Phương về trước nhưng bạn ấy bảo đợi bố lên đón em thì bạn ấy sẽ về. Lúc ấy em đã rất cảm động, vì trời tối, lại lạnh nữa mà chỉ có một mình em ngồi ở ghế đá thì cũng có chút sợ, nhưng bắt Phương phải ở lại cùng cũng khiến em cảm thấy rất có lỗi. Tuy nhiên, lúc bấy giờ em mới cảm nhận được thấm thía ý nghĩa cao đẹp của tình bạn. Bạn bè không chỉ cùng nhau chia sẻ những niềm vui mà còn hỗ trợ, giúp đỡ nhau trong những lúc khó khăn. Khi bố em lên đón, bố đã chở cả em và Phương về, còn hai chiếc xe bố em gửi ở phòng trực của bác bảo vệ, vì trời tối nên bố em không yên tâm cho Phương đi một mình. Hôm ấy bố đã đưa chúng em đi ăn món gà rán KFC rất ngon, chúng em cũng đã rất vui.

Có lẽ cũng kể từ hôm trời mưa ấy mà em và Phương trở nên thân thiết hơn rất nhiều, chúng em đi đâu, làm gì cũng đều có nhau. Chúng em thân nhau đến mức khi mọi người thấy chúng em đi một mình thì như thấy một hiện tượng gì lạ lắm, mọi người sẽ thay nhau hỏi Phương đâu, hay sao hôm nay hai đứa không đi cùng nhau…Em đã có một người bạn vô cùng thân thiết, em rất yêu quý Phương và em cũng sẽ mãi mãi trân trọng tình bạn này của chúng em.


Các câu hỏi tương tự
•Pɦụйǥ Ňè•
Xem chi tiết
Bangtan Sonyeondan
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Hà Linh
Xem chi tiết
Bùi Phương Vy
Xem chi tiết
Hà Thị Vân Anh
Xem chi tiết
Truc Linh
Xem chi tiết
Phuong Nhi Le Hoang
Xem chi tiết
Lê Văn Tâm
Xem chi tiết
Phan Quỳnh Như
Xem chi tiết