Với cuộc đời mỗi người, quãng đời học sinh là tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng thời gian quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường cấp hai - nơi tôi đang học - đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.
Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng cười nói hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi, thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng chúng tôi chơi đùa.
Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè hay cũng có thể là những buổi dọn vệ sinh vất vả mà vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày tôi vào lớp sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ - thứ tài sản quý báu mà bắt đầu từ ngày ấy tôi cũng được "chia phần"!. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyện chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoát hơn một năm đã trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp bảy. Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở để tôi được sống mãi dưới mái trường này!
Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học quý giá. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.
Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã; những buổi liên hoan vui vẻ, ồn ào. Ngày khai trường, tết Trung thu, ngày hai mươi tháng mười một... những ngày tháng tuyệt vời lần lượt trôi đi để lại trong tôi bao nuôi tiếc về hôm qua và hi vọng về những ngày phía trước. Tôi bỗng cảm thấy lòng buồn man mác. Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học ở những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới... liệu những tháng ngày đẹp đẽ có được kéo dài lâu?
Có nhạc sĩ nào đã viết: "Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu". Vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp hai thân yêu của mình.
Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường cấp hai yêu dấu.
Tham khảo:
"Trường của em be bé, nằm ở giữa rừng cây..." - mỗi khi lời bài hát ấy vang lên lại làm thức dậy trong em hình ảnh mái trường mến yêu nơi mình đang theo học. Nhưng có lẽ em nhớ nhất chính là hình ảnh trường vào một buổi sáng mùa thu.
Hôm ấy, em đến trường sớm hơn thường lệ. Tiết trời mùa thu trong lành, dễ chịu. Bầu trời trong xanh. Mây trắng bồng bềnh từng đám lững thững trôi trên nền trời xanh ngắt như chiếc kem bông ai vô tình để quên. Ông mặt trời vừa thức dậy, nhẹ nhàng ban tỏa những tia nắng đầu tiên xuống mặt đất. Nắng mùa thu không gay gắt như mùa hè, cũng không yếu ớt như mùa đông, nắng vàng rực rỡ, lấp lánh. Những sợi nắng tinh nghịch giăng mắc khắp cành cây, kẽ lá. Cơn gió heo may vô tình thổi ngang qua, lả lướt trong mái tóc xõa ngang vai của em, chơi trò đuổi bắt trong những tán cây rợp bóng. Một không khí mang tới cảm giác khoan khoái, dễ chịu.
Ngôi trường được sơn màu vàng tươi nổi bật trên nền trời mùa thu ấy. Trường còn thưa thớt học sinh. Trong các lớp học, một vài bạn đến sớm trực nhật. Một vẻ lặng im đến kì lạ. Nó khác xa hoàn toàn với hình ảnh đông vui của ngôi trường em thấy trong lễ khai giảng hay trong giờ ra chơi. Bác Khanh - bảo vệ trường đã lần lượt đi kiểm tra từng lớp học. Em để cặp ngay ngắn trong lớp rồi chạy xuống sân.
Lang thang nơi sân trường vắng, em bỗng thấy lòng mình mang một cảm giác rất lạ: yên bình có, âu lo có và thoáng một chút buồn vô cớ. Những chiếc lá bàng đỏ ối lặng lẽ rơi theo chiều gió. Hoa trong vườn bắt đầu thức dậy khoe sắc thắm. Trong những tán cây rộng, chẳng thấy hình mà chỉ nghe thấy tiếng, chim hót chào ngày mới, một giọng hót trong trẻo mê người. Trong cơn gió heo may ban nãy còn vương theo cả hương hoa hồng, hoa cúc quyện lại, lan tỏa khắp không gian. Cổng trường được mở rộng. Học sinh đến trường ngày một đông hơn. Và một ngày học mới bắt đầu.
Em yêu cái cảm giác yên bình khi lững thững bước chậm trên sân trường vào một buổi sáng mùa thu như thế. Lặng nghĩ về những điều những qua, tưởng tượng mình trong tương lai, em càng thấy phải cố gắng học tập trong hiện tại để mai đây từ mái trường mến yêu, em là cánh chim trưởng thành bay đi khắp mọi nẻo đem sức mình xây dựng quê hương, đất nước.
Chúc bạn học tốt!