Hi guys~
Em là một đứa con nít viết k hay nhưng vẫn đăng cho zui đây~
Em k thích những truyện ngôn, đam,..v..v.. v và là Fan của thể loại Creepypasta (Đừng ném đá)
E biết viết k có hay nên ném đá hay k tùy các Anh chị (Có gạch đá xây nhà:)))
//Mode Nguyễn Ngọc Ngạn enter// (Tiện đây xin hỏi ai fan ông Ngạn k ạ)
Tóm tắt: Mina là nv chính trong truyện. Cô thuộc tầng lớp thượng lưu của TP Scrima.
Chuyện xảy ra vào hai năm trước, Mina còn là nữ sinh của Học Viện Laylassin. Một buổi chiều nọ, khi giờ ra chơi đang sôi nổi diễn ra, Lili hào hứng nói:
-Mấy cưng biết tầng hầm dưới trường mình không ?
-Không biết...Có gì kì lạ à?- Mina thắc mắc.
- Vậy là cưng không biết gì rồi. Cilina sinh viên năm thứ nhứt và hai đứa khác sinh viên năm ba lẻn vào tầng hầm lúc nửa đêm. Đến giờ vẫn không tìm được tung tích của chúng. Vụ án này hot đến mức lên báo quốc tế rồi đó.
''Sao mình không biết gì nhỉ?"Mina nghĩ.
-Sao hả? Thấy hào hứng lắm phải không? Sao ta không làm một chuyến xuống đấy ''thăm quan'' nhể ?
Tất cả đều vỗ tay hưởng ứng, riêng Mina vẫn cứ chần chừ. Cô là người nhát gan nhất trong bọn nhưng không muốn bị bẽ mặt. Mà đi thì lỡ....Mina nghĩ mông lung.
-Sao hả cưng? Lúc nào cũng kể Creepypasta cho bọn này nghe, ít nhất cũng phải lên tiếng, nhỉ?
-U...ừ! Nghe cũng ''hấp dẫn đó''.-Mina cố nhoẻn một nụ cười thật tươi, mặc dù cô thấy nó chẳng hay cái mẹ gì cả.
-Hẹn tối nay lúc 11 giờ đêm nhé. Đứa nào không đến thì ăn phạt đó~Lili ranh ma cười, một nụ cười đầy ma mị.
Mina cố lết từng bước về nhà. Sao hôm nay cái chân nó nặng đến thế? Thời gian trôi chậm đến thế? Hay cô đang lo lắng cho cái chết sắp tới gần?
Đồng hồ trôi càng lúc càng chậm. Mina thầm ước mình không cá cược với bọn đũy đó để rồi thành ra nông nỗi này. Cô vẫn còn là một nàng thiếu nữ 19 tuổi- cái tuổi thanh xuân tràn đầy hi vọng. Cô không muốn chết trẻ, cũng không muốn trên bia mộ khắc tên mình. Suy nghĩ một lúc lâu, cô đành phó thác số phận của mình cho Thượng Đế vậy. Nếu Thượng Đế rủ lòng thương may ra cô còn được nhìn thấy mặt con cháu của mình, hoặc ngược lại.
-Ê! Mina...Làm gì mà lâu thế?
Tiếng í ới của đám bạn réo lên ầm ĩ. Chúng khiến Mina sợ hơn: ''Mọe, chúng nó tới thật à? Muốn nổi tiếng bằng cách chết sao?''.
Mina đành phải theo chúng. Mấy đứa bạn thì hồ hởi, tranh nhau kể rồi nói linh tinh về chuyện sắp xảy ra. Mina thì lết theo chúng từng bước, trong lòng nặng trĩu nỗi buồn, mặc cảm và vô tội...
Ba...Mẹ...Con xin lỗi...
Họ đã đến nơi. Trong ánh sáng huyền ảo của mặt trăng, chúng chỉ có thể thấy được ngôi trường bao phủ sương dày đặc...
Hếp Chap 1
-
560+273+479 = 1312
À lô mí bạn ~( Lần này là Creepypasta ngắn nha)
Minsha 2k8 lại comback đây~Vì hôm nay bị hiểu nhầm và có bức xúc ở lớp nên hãy thông cảm nếu truyện viết dở (Bạn nào tò mò muốn biết hôm nay mình gặp phải vấn đề gì ở lớp thì nhớ cmt phía dưới) Now let's go !
P/S :Gu mk khá mặn khi kết hợp Creeoypasta với một chút muối mặn, nhưng đừng để ý :)
Hey, ai đó bật mode Nguyễn Ngọc Ngạn giùm tui đi :33
Celina là sinh viên của Học viện Crurita. Sau một ngày ăn chơi xả láng với bạn bè mà éo quan tâm sách vở, cô lên giường ngủ ngay không một chút bận tâm. Bỗng, cô cảm nhận được một cái ôm ngọt lịm như đường mật khiến cô không muốn tách ra...
-Mẹ đây...
Trong ánh trăng non nớt chảy qua cửa sổ, nàng nghe thấy tiếng mẹ. Lâu lắm rồi, Celina mới có cảm giác như vậy. Cô không thấy mặt mẹ, chỉ thấy một nụ cười tỏa nắng nhợt nhạt đang hướng về cô. Khẽ mỉm cười, cô quay lại ôm mẹ chặt hơn, lòng nôn nao những cảm xúc khó tả....
Thời gian như chó chạy ngoài đường, vừa chợp mắt một tẹo mà trời đã sáng rồi. Celina mệt mỏi ngồi dậy đón chào ngày mới. Cô liếc sang bên cạnh, mẹ cô không còn ở đấy nữa. Nghĩ rằng mẹ mình có việc bận cần đi gấp, Celina nhanh chóng thay bộ đồ ngủ của mình rồi đi xuống phòng khách.
-Mẹ ơi?
Cô khẽ khàng gọi mẹ mình. Không có tiếng đáp lại, cô gọi lớn hơn :
-Mẹ !
Sau đó, cô gọi năm lần bảy lượt mà không thấy mẹ đâu. Linh cảm có chuyện chẳng lành, cô vội vã chạy ra ngoài như xe tăng húc dinh độc lập vậy.
-Con đi đâu mà hốt hoảng vậy?
-Mẹ... Mẹ đi đâu rồi hả bố?
-Con nói gì cơ ?
Ba cô đơ người như thể không hiểu cô đang nói tiếng mẹ gì. Celina như thể được Buff sức mạnh, cô hét lên như chưa bao giờ được hét.
-Mẹ! Mẹ đâu rồi ba ?
-Ba không hiểu con đang nói gì nhưng mẹ đã chết từ ba năm trước mà ?
:))))
~Hết~
tớ kết bạn
Hi guys :)))) Mấy CTV đừng spam em nha, em xin mấy ac CTV khác rùi :(
Em tên là Minsha 2k8 đây ạ. Chắc các bạn nào cũng thi xong rồi nhỉ? Nhớ viết tổng kết điểm của mình ở dưới cho dân chúng nha! Tui cũng sẽ show điểm của mình :)))Bây giờ cho phép em bật mode Nguyễn Ngọc Ngạn :)))
(Hôm nay mình tập trung vào phần hội thoại nha, khá ám ảnh khi ở nhà một mình sau khi đọc câu truyện này nên chuẩn tinh thần đi :)))
''Ảo giác là thứ không bao giờ tồn tại'' là định nghĩa khá quen thuộc khi thời đại Internet đang ngày càng phát triển. Mọi người khá thờ ơ sau khi xem phim kinh dị mà không hề có cảm giác sợ hãi và bảo thủ, nhưng không, câu truyện này sẽ làm sáng tỏ điều đó .
Karie là học sinh mới của trường tư Santobaria. Cô khá am hiểu về Creepy và là fan cứng của thể loại này. Đa số mọi người đều không thích sang nhà Karie vì cô cứ liên tục bật những thể loại phim kinh dị và hù dọa mọi người khi xem (Đừng làm như thế nhé gặp quả báo đó các bạn )
Một buổi sáng Chủ Nhật đẹp trời, khi Karie đã bắt đầu nhâm nhi tách trà nóng trong phòng bếp, cô đang ngồi thong thả trên chiếc ghế dài của mình để kiểm tra hộp thư Messenger. Bỗng cô đọc được tin nhắn của Katunie- đứa bạn cùng bàn :
-Hey, cậu thích những thứ Creepy mà, cho cậu xem này!
Đó là bức ảnh của Karie khi cô đang bị té cầu thang, đó là thứ không có gì là ngạc nhiên cả, cô thấy một cậu nhóc ma mị mặt như bị nát, máu chảy xuống ,nhìn cô cười đầy ẩn ý (Sau lưng bạn đấy người đọc :)))Karie cười mỉm một cái rồi đáp lại :
-Photoshop hở? Thời đại này rồi ai còn chơi trò trẻ con này? Bớt chém gió đi, chụy đây không dễ bị lừa đâu :)))
Thời gian như chó chạy ngoài đường, chưa kịp ăn hết chiếc bánh Donut của mình thì đồng hồ đã điểm tám giờ rồi. Karie thong thả ra phòng khách chơi thì ...
Đm...
Sau cánh cửa kính, cậu bé đó đã xuất hiện...
Khuôn mặt nát, răng nhuộm đỏ, gò má hốc hác, mắt to và trắng nguyên như hạt nêm vậy. Chính cậu nhóc trong ảnh xuất hiện. Karie giụi mắt, dường như cô không tin đó là sự thật. Karie nghĩ :''Đm, thằng cha đó là có thật hả ?''
Cô liền nhấp máy gọi cho Katunie :
-Cậu phải báo trước cho tớ chứ, cậu bé đó đã xuất hiện rồi...Nó đáng sợ quá...Làm thế nào bây giờ ?Cứu...
-Ủa? Sản phẩm của Photoshop mà...sao lại...
-Tớ không quan tâm. Mau báo cảnh sát đi !
Rồi Karie cúp máy và gọi cho 113...
-Alô! Cảnh sát sở tỉnh Socrorit nghe đây!
-Hi Sir...Tôi đang gặp một trở ngại lớn. Anh có thể giúp tôi được không ?
Sau đó, Karie kể hết mọi sự việc cho cảnh sát nghe.
-Thằng cha đấy đã vào nhà chưa Karie ?
-Chưa...Trời đất! Nó đang trồng cây chuối! Nó cứ gật gù nãy giờ rồi lắc đi lắc lại như thể nó biết tôi đang gọi cho cảnh sát và bảo tôi hãy cúp máy đi....Tôi đang mông lung quá...
-Nghe đây Karie! Hãy ngồi yên trong phòng của cô đợi cho trung sĩ của chúng tôi tới cứu...Bây giờ hãy nói tiếp đi !
-Cậu bé đó đang nhảy lung tung khắp nơi...
-Còn gì nữa không ?
-Trời đất! Nó đang áp sát mặt vào kính! Trông kinh dị quá! Tôi...tôi...làm ơn hãy đến cứu tôi khi còn có thể!
-Đừng sợ Karie! Hãy giữ vững niềm tin vào cảnh sát! Còn gì nữa không?
-Nhưng tôi...tôi đang ở nhà một mình...Khoan đã! Nó đang lắc đầu lia lịa như thể bảo tôi không hề ở trong phòng một mình....
Có một cô bé đằng sau lưng đang cầm dao, cười nhếch ẩn ý và....
Một mùi máu lạ phảng phất quyện cùng gió nhẹ lan xa. Thời gian trôi từng phút...Điện thoại vẫn chưa tắt...
-Chào? Cô còn ở đó không...Karie! Karie!
~Hết~
Mình viết truyện này nhắc nhở các bạn không nên ở nhà một mình khi còn trẻ,không nên hù dọa mọi người nếu không sẽ gặp quả báo và còn một lời nhắn nhủ nữa là...
ĐỪNG BAO GIỜ NHẬN ẢNH MA MỊ CỦA MẤY ĐỨA BẠN THÂN
#Minsha
Truyện kinh dị đầu tay của Rina
Thân mến :Xin gửi lời chào đến các TV trên Hoc24h (Em xin mấy CTV cho em up truyện nha )Em xin tự giới thiệu về bản thân mình. Em 2k8. Tuổi đời trẻ nên còn nhiều sai sót, mong anh chị bỏ qua :))Thôi, không vòng vo nữa, em xin được phép bật mode Nguyễn Ngọc Ngạn đây :)))
Người ta nói Thành phố về đêm là lúc tràn đầy sức sống nhất, nhưng đấy chỉ là một số nơi đặc biệt thôi. Ở khu tập thể hay một góc phố nào đó trên Shirima, người ta đã nhốt trẻ em, đóng cửa kín mít rồi. Chỉ vài ba quán ăn khuya mở thôi, bởi vậy khi đi qua đó, người ta có cảm giác ớn lạnh đến rùng mình...
Meitan là giáo viên Tiếng Anh của Học viện Scrina. Cô mới tốt nghiệp Đại học nên chỉ khoảng 23, 24 tuổi thôi. Cô ghét nhất là khi mấy gã đàn ông háo sắc cứ luẩn quẩn bên cô suốt ngày, cũng không thích cho chúng vào trong nhà, cảm giác hôi hám đến khó chịu.
Một buổi xế chiều nọ, khi cả lớp đã hớn hở lũ lượt kéo nhau về nhà, cô vẫn còn lúi húi với chồng giấy kiểm tra của bọn trẻ. Phải rồi, mai là ngày trả bài cho chúng nó ... Gấp lắm...
-C...Cô ơi....
Meitan giật mình ngước lên. Hóa ra đó là Shingabu- nam sinh lớp 2A1 (học sinh năm 2 ). Meitan nghĩ ngợi :''Đã hơn sáu giờ rồi, nó ở đây làm gì chứ ?''Cô cười gượng gạo với anh ta :
-E..Em cần gì nào ?
-C..Chuyện này thì khó nói lắm cô...-Shingabu nói tiếp- Hôm nay bố mẹ em đi công tác xa, nên em ở nhà một mình, nhưng em sợ ma lắm... Hay cô cho em sang ngủ cùng tối nay được không...
Meitan giật sững người ''Thằng quỷ nhỏ này định làm gì mình đây ?''Nhưng không thể lộ ra là mình đang sợ nó, mà càng không thể từ chối lời cầu khẩn đáng thương đó. Meitan đành phải dắt nó về khu chung cư cũ kĩ chật chội của mình, mới là sinh viên ra trường mà, làm gì có tiền mà thuê cái rẻ hơn. Meitan mặt đỏ tía tai, lo lắng cậu sinh viên sẽ trêu chọc mình. Nhưng không hề có điều đó xảy ra, trái lại cậu còn tỏ ra thích thú và khen ngợi kiến trúc căn nhà...
Meitan ngại ngùng chỉ :''Nhà cô không có hai cái giường, nên tối nay em ngủ tạm bằng mền nha .''Cậu ta gật gù tỏ vẻ đồng ý.
Đêm đó, Meitan cứ trằn trọc mãi mà không ngủ yên, cô chỉ sợ thằng cha đó làm chuyện gì đồi bại với mình (Cho phép mình cười đoạn này :)))
Một canh..
Hai canh..
Ba canh..
Đồng hồ đã điểm số 12 giờ, cậu sinh viên vẫn đang say giấc nồng. Meitan cảm thấy nhẹ nhõm thêm phần nào. Cô cảm thấy mệt mỏi vì những chuyện xảy ra vào hôm nay liền lăn raq ngủ lúc nào không hay...
-Cô ơi...Cô !
Meitan giật mình ngồi dậy giụi mắt, cô bực mình nhìn Shingabu :''Thằng loz này muốn gì nữa đây ?"
-E..Em đói quá...Cô đi mua đồ ăn với em được không ạ ?
Meitan nói trong mệt mỏi, hai con mắt lờ đờ, thâm quầng lại :
-Để mai đi, cô đang buồn ngủ lắm, em không để cho cô yên à ?
-Đi cô! Bụng em đang réo lên sùng sục đây này...
Không còn cách nào, cô đành dẫn thằng quỷ nhỏ đi tìm quán ăn khuya nào đó rồi cho nó ăn tạm. Con đường ướt đẫm ánh trăng thanh, xung quanh nhà nhà đều tối om, chỉ có vài quán là đang sáng đèn, trời hiu hiu lạnh, gió vi vu thổi qua làm Meitan ớn lạnh, chó mèo thi nhau sủa thêm phần u ám. Chỉ mỗi Shingabu là thản nhiên đi mà không thèm để ý xung quanh. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên.
-Alô...Khuya rồi mà cô đi đâu vậy? Cô có biết em đang tìm cô khắp xóm không? Tỉnh dậy mà không thấy cô đâu...Em tưởng cô đang trốn em rồi chết giấc ở đâu chứ ?-Shingabu hốt hoảng kể lể.
-Em dậy sớm rồi bắt cô đi mua đồ ăn trong đêm khuya khoắt thế này còn nói ai chứ? -Meitan gắt gỏng trả lời .
Shingabu bỗng nhiên tái xanh mặt, lắp bắp nói không ra hơi :
Cô đang gặp nguy hiểm đó! Chạy ngay đi ! Cô...
Meitan sững mình hiểu ra mọi chuyện. Cô run rẩy quay đầu lại và...
LET ME KILL YOU...
Một tiếng hét vang lên dữ dội. Mùi tanh của máu bay ra xa, quyện với ánh trăng thanh và sương mù....Điện thoại vẫn chưa tắt...
-Cô ơi..Cô còn ở đấy không ?...Cô...trả lời em đi ...
~HẾT~