Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Thành phố Hồ Chí Minh , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 5
Số lượng câu trả lời 821
Điểm GP 135
Điểm SP 783

Người theo dõi (111)

Đang theo dõi (2)

Hà Đức Thọ
Xuân Dinh

Câu trả lời:

Kí ức tuổi thơ như dòng thác mạnh mẽ, cuốn tôi về với miền cổ tích. Kỉ niệm tuổi thơ tôi gắn với lời kể của mẹ, của bà, với nàng tiên, ông bụt. Tuổi thơ tôi là những lần vấp ngã ngồi khóc rưng rức, mong chờ ông tiên hiện ra, ban cho một điều ước diộu kì. Và bây giờ, trong mơ tôi đang trôi về cái ngày trẻ con ấy để được gặp ông tiên hiền từ của tôi.

Giấc ngủ bồng bềnh, êm ái đưa tôi bay lên cao, cao hơn cả những nóc nhà, hàng cây im lìm bên dưới, chạm tói một tầng mây mềm và ấm: "Chào mừng con đến với thế giới của những ước mơ". Một giọng trầm ấm vang lên. Tôi ngước mắt nhìn.

Ồ, kia chẳng phải là ông Tiên sao? Làm sao tôi nhầm được hình bóng thân thương mà mẹ và bà vẫn thường hay kể. Ông cao và trông gầy gầy nhưng nước da hồng hào, khoẻ mạnh, gương mặt phúc hậu. Mái tóc trắng như cước được búi cao gần sát đỉnh đầu. Chòm râu cũng trắng hệt như mái tóc, dài tới tận đầu gối, trông xa như một dòng nước bạc. Ông vận một bộ quần áo màu vàng, có những đường vân trắng kéo thành vệt như sương và đi một đôi hài mũi hếch vàng, nhạt hơn bộ quần áo. Một dáng vẻ nhàn nhã, thanh tao.

Ông bước lại gần tôi, dáng đi nhanh nhẹn.

Tôi ngước lên để nhìn ông rõ hơn. Ánh mắt ông ấm áp, trìu mến. Đôi mắt nâu hiền từ. Đôi lông mày trắng và dài rủ xuống. Ông mỉm cười, để lộ hàm răng đen nhánh.

"Ông ơi, sao ông chỉ giúp đỡ người gặp khó khăn, bất hạnh thôi ạ? Sao con ngã đau, khóc mà ông không hiện lên?" – Tôi hỏi. Ông lại cười, nụ cười của ông sao giống nụ cười của ông ngoại tôi đã mất thế cơ chứ? Ông đưa ngón tay dài khẽ gạt sợi tóc con ra khỏi mặt tôi. Bàn tay ấm áp của ông vuốt má tôi "Tại vì ông hay bất cứ thần thánh nào khác cũng đều bước ra từ ước mơ và hi vọng của con người".

Ánh mắt ông ngời sáng, chòm râu bạc khẽ rung rinh. – "Người bất hạnh gặp phải nhiều đau khổ nhưng khát vọng vươn lên tìm hạnh phúc, tìm công lí luôn rực cháy. Vì vậy, ông giúp đỡ để họ có thêm nghị lực. Việc giúp đỡ của ông chỉ như sự khích lệ, cổ vũ họ mà thôi".

À thì ra là như vậy!

Ánh mặt tròi rọi qua cửa sổ, chiếu vào mặt làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhưng hình ảnh ông Tiên hiền từ và những lời ông nói vẫn vang vọng trong tôi. Ông ơi, con hiểu rồi ạ. Cổ tích không thể biến những giấc mơ thành sự thật nhưng nó sẽ tạo ra niềm tin, niềm hi vọng để ta cố gắng vươn lên.


Câu trả lời:

9 hãy viết một bài văn tả người thân yêu và gần mình (cha, mẹ, anh, chị, em,...)

Bài làm

“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

Mẹ - tiếng gọi thiêng liêng đầu tiên mà ta cất lên từ những ngày mới chào đời. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng và chăm sóc ta từ bé. Có ai yêu thương ta bằng mẹ?Có ai quan tâm, chăm sóc ta tường những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống như mẹ?Có ai sẵn sàng hi sinh cả cuộc đời để dõi bước theo ta từng ngày?

Năm nay mẹ đã ngoài ba mươi tuổi rồi. Mẹ có dáng người cân đối. Với mái tóc xõa ngang vai, trông mẹ lúc nào cũng trẻ đẹp. Khuôn mặt mũm mĩm nhưng toát lên vẻ phúc hậu, hiền từ. Đôi mắt bồ câu đen láy luôn nhìn mọi người với ánh mắt trìu mến, với em ánh mắt ấy còn sáng rực hơn cả ánh mặt trời. Giọng nói dịu dàng, ấm áp rất thích hợp với công việc tư vấn hằng ngàycủa mẹ. Mẹ có nụ cười tỏa nắng rất đẹp luôn tạo cảm giác thân thiện với mọi người. Đôi bàn tay mẹ tuy gầy gò, thô ráp nhưng lại ấm áp lạ thường. Đôi bàn tay ấy chẳng ngừng nghỉ bao giờ, mẹ luôn phải làm từ việc này đến việc khác để chăm lo cho gia đình. Làn da vốn trắng nõn nà của mẹ đã sạm đi vì những vất vả trong cuộc sống. Mẹ là cô giáo đầu tiên trong cuộc đời em, dạy cho em những bài học đầu tiên, từ bài học làm người, làm con ngoan đến bài học về thế giới xung quanh, dẫn dắt em những ngày mới bước vào trường. Mẹ đôi lúc như một người bạn để em có thể chia sẻ những chuyện học hành trong lớp, chuyện bạn bè. Mẹ luôn là người cho em những lời khuyên tốt nhất. Khi đi làm, mẹ thường mặc những bộ váy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ tao nhã, quý phái. Dù phải đi làm từ sáng đến tối nhưng bữa cơm nào mẹ cũng chuẩn bị đầy đủ và chứa đựng đầy tình cảm của mẹ dành cho gia đình. Mẹ nấu ăn rất ngon. Sáng nào cũng vậy, mẹ dậy thật sớm để chuẩn bị cho cả nhà bữa sáng đâỳ đủ dinh dưỡng để sẵn sàng cho một ngày mới tràn đầy năng lượng. Thỉnh thoảng vào cuối tuần, mẹ hướng dẫn em làm các loại bánh nhưng có lẽ em còn phải học nhiều mới làm được ngon như mẹ. Mỗi lầm tới kì kiểm tra,mẹ lúc nào cũng là người động viên và quan tâm em nhất, giảng lại cho em những chỗ em chưa hiểu,ôn bài cùng em,nấu cho em những món ăn yêu thích để bồi bổ sức khỏe. Mẹ không bao giờ đặt nặng vấn đề về điểm số khiến em bị áp lực. Mẹ bảo em chỉ cần làm hết sức trong khả năng của mình là được rồi. Mẹ chưa bao giờ to tiếng với em. Mỗi khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở chứ không trách mắng hay đánh em bao giờ. Em luôn được tình yêu thương cao cả của mẹ che chở mỗi khi ốm đau. Em còn nhớ như in lần em bị ốm. Mẹ thức trắng đêm để chăm sóc em, sợ em lên cơn sốt giữa đêm. Rồi mẹ ân cần đút cho em từng thìa cháo, viên thuốc như hồi còn bé. Mẹ còn bảo: “Con nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng cố học hành quá sức vì sức khỏe mới là quan trọng nhất ”. Nghe được những lời đó, em cảm thấy thương mẹ biết bao. Bấy lâu nay mẹ luôn lo lắng, quan tâm cho em vậy mà đôi lúc chỉ vì những lời la mắng của mẹ mà em lại giận dỗi,tỏ thái độ không đúng. Em chợt thấy mình thật có lỗi với mẹ.

Đối với em, mẹ là người tuyệt vời nhất trên đời. Mẹ luôn sẵn sàng hi sinh tất cả vì con. Em hứa sẽ cố gắng học thật giỏi, luôn vâng lời và không bao giờ làm mẹ buồn hay lo lắng thêm lần nào nữa. Giá như em đủ can đảm để nói với mẹ những lời này: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!”.