Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Thanh Hóa , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 5
Số lượng câu trả lời 41
Điểm GP 2
Điểm SP 30

Người theo dõi (0)

Đang theo dõi (1)

Chu Diệu Linh

Câu trả lời:

Với cuộc đời mỗi người, quãng đời học sinh là tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng thời gian quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường cấp hai - nơi tôi đang học - đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.

Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng cười nói hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi, thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng chúng tôi chơi đùa.

Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè hay cũng có thể là những buổi dọn vệ sinh vất vả mà vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày tôi vào lớp sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ - thứ tài sản quý báu mà bắt đầu từ ngày ấy tôi cũng được "chia phần"!. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyện chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoát hơn một năm đã trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp bảy. Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở để tôi được sống mãi dưới mái trường này!

Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học quý giá. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.

Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã; những buổi liên hoan vui vẻ, ồn ào. Ngày khai trường, tết Trung thu, ngày hai mươi tháng mười một... những ngày tháng tuyệt vời lần lượt trôi đi để lại trong tôi bao nuôi tiếc về hôm qua và hi vọng về những ngày phía trước. Tôi bỗng cảm thấy lòng buồn man mác. Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học ở những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới... liệu những tháng ngày đẹp đẽ có được kéo dài lâu?

Có nhạc sĩ nào đã viết: "Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu". Vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp hai thân yêu của mình.

Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường cấp hai yêu dấu.

Câu trả lời:

Mùa nào em thích nhất? Bốn mùa của đất nước, mùa nào em cũng yêu. Thật vậy, bốn mùa của đất nước mùa nào em cũng yêu bởi mùa nào cũng xinh, cũng đẹp. Và điều quan trọng nhất là bởi bốn mùa đều là những mùa của quê hương yêu dấu.

Em không thể nào quên được mùa đông với sắc màu vàng rực của những cánh đồng lúa đến mùa gặt bông. Giữa cái se se, lạnh lạnh của tiết trời tháng Mười, sắc vàng tươi tắn mang dấu hiệu của sự no ấm như sưởi nóng trái tim mỗi con người. Dưới ruộng lúa, trên đường làng, trong sân phơi, người người hồ hởi, mồ hôi rơi thánh thót mà miệng vẫn nở nụ cười vui sướng . Hơi những miền quê thôn dã để đến với vùng thành phố, ta sẽ ngạc nhiên bởi sự tấp nập ồn ã hàng ngày như lắng hẳn đi. Đường phố vắng vẻ, mọi vật như cố xiết lại để chống chọi với cái giá lạnh mùa đông. Cây bàng già khẳng khiu trơ trọi, dưới mặt đường buồn rười rượi những chiếc lá khô khốc, già nua. Chim chóc cũng rủ nhau đi đâu mất để bầu trời xám lại buồn thiu Nhưng chớ thấy đông lạnh, đông buồn mà bảo vạn vật sắp lìa đời. Không, cái hiu hắt, khẳng khiu của cây của vật chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong những vỏ cây meo mốc những dòng nhựa nóng đang cuồn cuộn chảy, đang cần cù chăm chỉ nuôi cây. Cái im lặng hiện giờ là điều cần thiết để một ngày kia vang lên tiếng hát tiếng cười xôn xao, rạo rực.

Và ngày ấy đã đến khi Chúa Xuân về với trần gian. Khắp nơi rộn rã tiếng vui cười nao nức: “Xuân ơi xuân đã về! Có tin vui nào vui hơn ngày xuân đến!”. Không gian trút bỏ bộ mặt xám xịt, trầm ngâm. Thay vào đó là những vạt nắng ấm áp dịu dàng, những cơn mưa bụi “đổ êm êm trên bến vắng" Điều kì diệu nhất là những chồi non tí hon đang nhô ra ngơ ngác ngắm đất trời. Màu xanh nõn nà, ngon lành ấy khiến đất trời bừng lên một sức sống mới rạo rực say mê. Chim chóc sau mùa di cư cùng gọi nhau về chốn cũ, chuyện trò tâm sự râm ran. Vui nhất là các em nhỏ, xuân về là Tết đến, các em có áo mới, được lì xì mừng tuổi, được mua lợn để dành... Người lớn, cả những người khó tính nhất cũng nở nụ cười bao dung nếu không vô cớ ngân vang một lời hát khe khẽ nào đó...

Nhưng xuân cũng mới chỉ là khúc dạo đầu cho bản hòa ca náo nhiệt của trời đất. Mùa hạ mới là cao trào của sự ồn ào, náo nức ấy. Nốt nhạc đầu tiên là cái nắng chói chang vàng giòn, nó nhắc nhở mọi người nên yên vị trong nhà và nếu có ra ngoài phải biết mang mũ nón cẩn thận Vậy nên, mùa hạ là mùa các loại mũ, ô bung nở như hoa dưới phố. Tiếp đến là những tán lá xanh um tuôn ra không ngớt, từ trên cao nhìn xuống, có lẽ các nhà du hành vũ trụ cũng ngỡ ngàng về Trái Đất thân yêu. Từ các vòm lá xôn xao, tiếng ve ngân râm ran là dấu hiệu rõ nhất báo hiệu hè đã về. Tiếp đến là hoa phượng đỏ rực, là trái chín vàng cây, là kì nghỉ hè vui sướng rạo rực... Yêu lắm mùa hè ơi!

Khi những cơn mưa rào dịu xuống, không bất ngờ ập xuống những tán cây. Khi giọt nắng đã nhạt bớt màu, khi các cô cậu học trò ngừng không nói đến chuyện vui chơi... Là khi ấy, mùa thu đã về. Trời mùa thu trong xanh, nước mùa thu cũng trong xanh bởi mùa thu là mùa của những dịu êm, nhẹ mát. Tiếng trống tựu trường nhảy nhót trong trái tim cậu học trò nhỏ. Chiếc lá chao nghiêng trong không gian làm bỡ ngỡ lòng người nghệ sĩ. Cơn gió heo may chạy dài theo dãy phố làm lá thu xao xác suốt con đường. Mùa thu thường gợi nỗi buồn vương tơ rất nhẹ. Nhìn mây lững lờ trôi, nhìn nước lững lờ chảy, nhìn chim lững lờ bay, tâm hồn nhỏ của tôi cũng lững lờ lang thang những con đường hoa sữa...

Bốn mùa của đất nước, mỗi mùa một sắc màu, một cảm xúc. Tôi yêu tất cả những hình hài màu sắc ấy như yêu chính quê hương yêu dấu của mình.