Khi còn bé, con đã luôn tin rằng bên cạnh mỗi người đều có một ngôi sao sáng nhất của riêng mình. Và con cũng đã tìm hiểu trong những người xung quanh con ngôi sao sáng nhất ấy. Tìm hoài mà không thấy. Cho đến một ngày, con bỗng nhìn thấy trên mái tóc mẹ đã có vài sợi tóc bạc. Con chợt giật mình nhận ra rằng mẹ là ngôi sao sáng nhất của đời con mà đã từ lâu nay con không hề nhận ra. Vô tâm quá! Đáng trách quá! Mẹ nhỉ?
Mẹ không đẹp về vẻ bề ngoài. Con biết điều đó! Và con cũng biết rằng vẻ đẹp của mẹ ẩn giấu sâu trong con người mà dường như không ai thấy. Những sợi tóc bạc của mẹ, đối với con là những đêm thức khuya, mẹ lo nghĩ cho mẹ và cho chính con. Đôi mắt mẹ, đối với con chứa đựng bao nhiêu kì vọng về một tương lai tươi đẹp dành cho con. Đôi vai ốm đi của mẹ, đối với con là vô vàn những gánh nặng mà mẹ phải nhận lại để nuôi nấng con trong bao năm qua. Và mẹ biết không? Rằng con yêu những điều ấy. Yêu rất nhiều!
Thế nhưng... ôi những giọt nước mắt, những tiếng thở dài của mẹ! Sao con lại ghét chúng nhường kia. Những khi con mãi chơi quên không phơi chậu quần áo mà mẹ nhắc. Khi con đưa mẹ những bài kiểm tra điểm 7, điểm 6. Khi con dỗi bãi với mẹ vì mẹ không mua cho con những thứ đồ chơi mà con thích. Khi con quên nấu cơm, mỗi lần mẹ đi làm đến tối. Đã tự nhủ rằng sẽ cố gắng hơn. Nhưng con không thể!
Mẹ ơi! Hôm qua, con dây bẩn ra cái áo trắng. Chờ mẹ về mà không được, con phải tự đi giặt. Nước lạnh làm tay con đỏ ửng, tê buốt. Chợt thấy đôi găng tay cao su đã rách từ lâu. Tối hôm ấy, mẹ về, con đã nắm chặt bàn tay mẹ.
Mẹ đi vắng một ngày. Con phải tự dọn dẹp, nấu cơm, phươi chậu quần áo giặt từ hôm qua. Dọn nhà xong đã quá trưa. Không biết nấu thức ăn con phải ăn mì gói. Ra sân phơi quần áo, người tê đi vì lạnh. Con nhớ những lần mẹ dọn dẹp nhà cửa thật nhanh và gọn gàng; nhớ những món ăn mà mẹ nấu; nhớ những lần mẹ phơi quần áo rồi vào nhà. Mắt con cay cay. Tối hôm ấy, mẹ về, con đã ôm lấy mẹ.
"Con yêu mẹ". Câu nói ấy đã thốt lên bao nhiêu lần rồi mẹ nhỉ? Còn không nhớ! Phải chăng vì những từ đó được thốt ra hời hợt, trôi tuột đi, không để lại chút cảm xúc! Hay đó chỉ là những câu nói vui vẻ khi mẹ mua cho con những thứ đồ mới, làm những gì còn muốn. Còn chưa bao giờ biết được ba tiếng đơn giản ấy có ý nghĩa với mẹ như thế nào? Con còn bé, và cũng còn quá hời hợt!
Gần đây, con đã biết chăm học hơn. Con đã biết nấu cơm sẵn khi mẹ đi làm đến tối, biết dọn dẹp nhà cửa mỗi khi con bày ra. Mẹ không nói bằng lời, nhưng con cảm nhận được niềm vui trong ánh mắt, nụ cười của mẹ. Và lạ thay, con cũng cảm thấy vui hơn rất nhiều. Tại sao trước giờ, con lại không nhận ra mẹ nhỉ?
Mẹ mong con học giỏi và thật ngoan ngoãn. Con sẽ cố gắng để làm những điều ấy. Vì thế hãy hạnh phúc và mãi ở bên con, mẹ nhé!