Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Hà Nội , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 8
Số lượng câu trả lời 167
Điểm GP 33
Điểm SP 278

Người theo dõi (51)

Đang theo dõi (0)


Câu trả lời:

Phần đầu thư:
- Nơi ở của người viết và thời gian. Vì đây là bức thư vượt thời gian nên bạn có thể dùng các nơi trong truyền thuyết, truyện, lịch sử, các địa danh cổ xưa, hoặc thế giới mới, ... để làm nơi viết. Ví dụ như bạn ở Văn Lang và lúc viết thư là ngày 17/10/900 TCN thì bạn sẽ viết là: “Văn lang, ngày 17 tháng 10 năm 900 TCN”.
- Lời chào đầu thư: Vì đối tượng nhận thư là độc giả chung chung, nên bạn có thể gửi cho bất kỳ ai mà bạn muốn! Ví dụ: Bạn thân mến!; Em xa nhớ!; Anh thương yêu!; Ông (bà) .... kính mến!Phần nội dung thư:
- Dẫn nhập: Viết lời dẫn nhập cho người nhận hiểu, biết bạn là ai. Ví dụ như: Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Môda – người từ ngàn dặm xa xôi đi qua thời gian để đến đây.
- Đi vào vấn đề: Nêu rõ thông điệp mà bạn cần đề cập đến. Phân tích, chứng minh thông điệp đó trên mọi góc cạnh cuộc sống để cho người nhận thấy được thông điệp đó là sâu sắc, ý nghĩa nhất. Con người cần phải thay đổi, cần làm ngay để thế giới ngày nay tốt đẹp hơn.
- Lưu ý: Chủ đề là tưởng tượng mình là người ở xứ sở khác, sống ở thời gian khác,.. Do đó bạn có thể tự do hoá thân mình vào nhân vật cổ tích, hoạt hình, lịch sử, danh nhân, hoặc một siêu anh hùng từ thế giới tương lai, ... để đưa ra thông điệp của mình* Những thông điệp cần hướng tới là:
- Chiến tranh, khủng bố, vũ khí hạt nhân, vũ khí huỷ diệt hàng loạt, ...
- Ô nhiễm môi trường, thiếu nước sạch, phá rừng, tàn sát động vật, ...
- Thiên tai, dịch hoạ, biến đổi khí hậu, căn bệnh thế kỷ, ...
- Quyền trẻ em, quyền con người, nạn lạm dụng trẻ em, ...
- ….

Trong những thông điệp trên bạn tự chọn cho mình một hoặc nhiều thông điệp mà bạn cho rằng nó là cần thiết nhất. Rồi viết nội dung hướng đến thông điệp đó.Phần kết thúc:
- Kết thúc bức thư bạn có thể chúc bạn, em, ông (bà) sức khoẻ, nhanh chóng truyền tải thông điệp mà bạn gửi gắm trong thư đến mọi người trong thế giới ngày nay.
- Cuối thư nên thêm chữ: Thương yêu; Thương mến; Trân trọng, và ký tên.

Câu trả lời:

Trong truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa Nguyễn Thành Long kể về nhân vật chính với tình cảm yêu mến và khâm phục. Đó là anh thanh niên một mình làm việc ở trạm khí tượng trên đỉnh Yên Sơn cao hơn hai ngàn mét. Vẻ đẹp trong cách sống, trong tâm hồn và những suy nghĩ của anh tiêu biểu cho cách sống, cách suy nghĩ của thế hệ trẻ Việt Nam trong giai đoạn dân tộc ta vừa xây dựng xã hội chủ nghĩa ở miền Bắc, vừa tiến hành cuộc chiến tranh chống đế quốc Mĩ xâm lược để giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Qua hình ảnh người thanh niên một mình làm việc ở trạm khí tượng trên đỉnh Yên Sơn, tác giả ca ngợi phẩm chất tốt đẹp của những con người lao động mới đang ngày đêm âm thầm cống hiến cho nhân dân, cho Tổ quốc.

Nội dung truyện có thể tóm tắt như sau: Một họa sĩ già trước khi nghỉ hưu đã đi thực tế vùng cao. Tình cờ, ông ngồi cùng hàng ghế với cô kĩ sư trẻ người Hà Nội lên nhận công tác tại Lai Châu. Qua hai ngày, họ đã làm quen với nhau. Khi đến Sa Pa, bác tài cho xe nghỉ để lấy nước, nhân tiện giới thiệu với họa sĩ và cô gái nhân vật đặc biệt trên đoạn đường này để họa sĩ vẽ chân dung.

Đó là anh thanh niên làm công tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao hai nghìn sáu trăm mét. Ba người gặp nhau trong một thời gian ngắn ngủi, giữa khung cảnh núi non hùng vĩ và tĩnh lặng của Sa Pa. Chỉ tiếp xúc trong ba mươi phút nhưng bước đầu họ đã hiểu nhau và hai người khách đã nhận biết được từ anh thanh niên bao điều bổ ích. Tính cách của nhân vật này được tác giả miêu tả qua cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa anh và hai người khách lạ: họa sĩ già và cô kĩ sư nông nghiệp.

Anh thanh niên trông coi trạm khí tượng được giới thiệu qua lời kể của bác lái xe. Bác lái xe gọi anh là người cô độc nhất thế gian vì anh sống một mình trên đỉnh núi, bốn bề chỉ có cây cỏ và mây mù lạnh lẽo. Bạn bè của anh toàn là những vật vô tri : máy đo gió, đo nắng, đo mây, đo nhiệt độ… Tuy sống trong điều kiện thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần nhưng người thanh niên ấy vẫn yêu đời, vẫn làm việc với tinh thần trách nhiệm cao nhất. Anh biết làm chủ, biết sắp xếp, lo toan cuộc sống riêng ngăn nắp, ổn định. Anh nuôi gà, trồng hoa, đọc sách. Thỉnh thoảng, anh xuống đường tìm gặp bác lái xe cùng hành khách để trò chuyện và giúp đỡ họ cho vơi bớt nỗi cô đơn.

Thái độ nồng nhiệt, hiếu khách của anh đã gây được thiện cảm đối với mọi người ngay từ lúc đầu. Anh biếu bác lái xe gói củ tam thất để mang về cho người vợ mới ốm dậy. Anh mừng rỡ đón quyển sách bác mua hộ. Niềm vui được gặp gỡ dào dạt trong lòng anh, bộc lộ qua nét mặt và từng cử chỉ.

Bác lái xe giới thiệu với anh những người khách mới: “Đây, tôi giới thiệu với anh một họa sĩ lão thành nhé. Và cô đây là kĩ sư nông nghiệp”. Anh vui vẻ mời hai người lên nhà chơi. Anh trồng một vườn hoa trước nhà để làm đẹp cho cuộc sống của mình và bằng chính những bông hoa xinh tươi, anh bày tỏ lòng hiếu khách. Khi khách đến, anh ra vườn cắt một bó hoa, rất tự nhiên trao cho cô gái mới quen. Trò chuyện với khách, anh đã nói lên những suy nghĩ chân thành của mình.

Người thanh niên ấy không những đáng yêu ở cách sống mà còn đáng yêu vì những điều anh suy nghĩ và cảm nhận. Ban đầu, lúc mới lên nhận việc, sống một mình trên đỉnh núi, bốn bề chỉ có cây cỏ và mây mù lạnh lẽo, chưa quen, thèm người quá, anh đã nghĩ ra kế lăn khúc cây chặn đường xe đi để được gặp người, được nói chuyện trong giây lát.

Nhưng đến bây giờ, khi bày tỏ quan niệm thế nào là người cô độc, anh lập luận thật sắc sảo: “Khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi việc của cháu gắn liền với việc của bao anh em, đồng chí dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất”. Anh tâm sự với cô kĩ sư trẻ: “Lúc nào tôi cũng có người trò chuyện. Nghĩa là có sách ấy mà!”.

Anh giải thích về nỗi nhớ người của mình bằng những lời nói mộc mạc, chân thành: “Còn người thì ai mà chả “thèm” hở bác? Mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đâu, mình vì ai mà làm việc?… Bác lái xe đi về Lai Châu cứ đến đây dừng lại một lát. Không phải giờ “ốp” là cháu chạy xuống chơi, lâu thành lệ. Cháu bỗng dưng tự hỏi: Cái nhớ xe, nhớ người ấy thật ra là cái gì vậy? Nếu là nỗi nhớ phồn hoa đô thị thì xoàng. Cháu ở liền trong trạm hàng tháng. Bác lái xe bao lần dừng, bóp còi toe toe, mặc, cháu gan lì nhất định không xuống. Ấy thế là một hôm, bác lái phải thân hành lên trạm cháu. Cháu nói: “Đấy, bác chẳng “thèm” người là gì?”.

Thực ra, anh thanh niên không phải là loại người đặc biệt, không biết nhớ người, nhớ nhà, mà là anh cố nén nỗi nhớ da diết ấy để hoàn thành nhiệm vụ, đóng góp một phần sức lực nhỏ bé với quê hương, đất nước và để xứng đáng với người cha đang đối đầu với giặc Mĩ xâm lược trong chiến trường miền Nam.

Tuy công việc của anh khó khăn, vất vả và rất quan trọng nhưng anh vẫn cảm thấy nó nhỏ bé, bình thường so với công việc của người khác. Chúng ta hãy lắng nghe anh kể về công việc âm thầm của mình: “Công việc nói chung dễ, chỉ cần chính xác… Xách đèn ra vườn, gió tuyết và lặng im ở bên ngoài như chỉ chực đợi mình ra là ào ào xô tới. Cái lặng im lúc đó mới thật dễ sợ: nó như bị gió chặt ra từng khúc, mà gió thì như những nhát chổi lớn muốn quét đi tất cả, ném vứt lung tung…”

Anh kể về lần nhờ phát hiện ra một đám mây khô mà anh đã góp phần cùng không quân ta hạ được máy bay phản lực của Mĩ. Anh sung sướng nói với ông họa sĩ rằng: “Từ hôm ấy cháu sống thật hạnh phúc”.

Người thanh niên hiếu khách và sôi nổi ấy cũng rất khiêm tốn. Anh ngượng ngùng khi thấy ông họa sĩ già phác thảo chân dung của mình vào cuốn sổ tay. Anh giới thiệu cho ông những người đáng để vẽ hơn mình: Ông kĩ sư ở vườn rau dưới Sa Pa vượt qua bao khó khăn vất vả để tạo ra những củ su hào to hơn, ngon hơn cho nhân dân toàn miền Bắc. Anh cán bộ khí tượng dưới trung tâm suốt mười một năm chuyên tâm nghiên cứu và thiết lập một bản đồ sét: “Nửa đêm mưa gió rét buốt, mặc, cứ nghe sét là đồng chí choáng choàng chạy ra. Như thế mười một năm… Có cái bản đồ ấy thì lắm của lắm bác ạ. Của chìm nông, của chìm sâu trong lòng đất đều có thể biết, quý giá lắm”.

Sở dĩ anh có cách suy nghĩ và hành động như thế là vì anh yêu mến, tự hào về mảnh đất quê hương: Trong cái lặng im của Sa Pa, dưới những dinh thự cũ kĩ của Sa Pa, Sa Pa mà chỉ nghe tên, người ta đã nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi, có những con người làm việc và lo nghĩ như vậy cho đất nước.

Yêu con người, yêu cuộc sống, quê hương, đam mê công việc… tình cảm ấy đã trở thành sức mạnh, thành điểm tựa để anh thanh niên trông coi trạm khí tượng hăng say làm việc và học tập.

Nhân vật anh thanh niên trên trạm khí tượng Yên Sơn chỉ là một trong muôn vạn người trẻ tuổi đang cống hiến hết mình cho công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Nhà văn Nguyễn Thành Long dường như đã dồn tình cảm vào ngòi bút để xây dựng nên một hình tượng văn học vừa cụ thể, vừa khái quát, ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc

Câu trả lời:

Chắc các bạn biết hạnh phúc thật sự và lâu bền nhất chính là sự góp nhặt những yêu thương bình dị trong hành trình cuộc đời, và hành trình ấy luôn có một điểm tựa để trở về: Gia đình.Gia đình chính là nơi ta được nhìn thấy ánh sáng đầu tiên của cuộc đời ,là nơi ta được âu yếm ,yêu thương ,là nơi ta bập bẹ 2 tiếng gọi mẹ cha ,là nơi ta khôn lớn ,trưởng thành ,mà cũng là nơi ta ra đi mà chưa có thể quay lại . Và với tôi ,gia đình tôi chính là tất cả ,nó chính là cả tuổi thơ sống bên sự dạy dỗ của ông bà ,sự chăm sóc yêu thương của mẹ cha ,sự tinh nghịch cùng nô đùa với anh chị ,cũng là khi cười vang với đứa em ...Giản dị mà tuyệt vời ,hồn nhiên mà trong sáng ,hạnh phúc tới tuyệt vời ...Sự giản dị đó có một sức mạnh to lớn ,nó có thể xua đi được cơn oi bức của mùa hè ,nó có thể làm mất đi cái lạnh giá của mùa đông ,nó có thể làm cho hoa tươi mọc trên sa mạc nóng bức ,cũng có thể khiến bắc cực không còn lạnh thấu xương ...nó có 1 sức mạnh to lớn ,một sức sống tuyệt vời . Và có những điều tưởng chừng rất nhỏ bé, rất nỗi bình dị đến độ ta không hề để ý, chỉ đến khi mất đi mới nhận ra nó quan trọng đến nhường nào. Đừng để cho tới khi mà những người thân trong gia đình rời xa ta không thể quay trở lại thì tới lúc đó "Gía như..."cũng chỉ vô vị mà thôi .Vậy nên chúng ta phải làm những gì khi còn có thể ,đơn giản chỉ là nấu bữa cơm ,giặt quần áo , ...bên gia đình ,chỉ cần điều đó là quá đủ rùi . Hãy trao yêu thương cho những người ta thương yêu nhất và sống bên hạnh phúc bất diệt của gia đình ...



Câu trả lời:

Hoa trái của tĩnh lặng là cầu nguyện
Hoa trái của nguyện cầu là niềm tin Hoa trái của niềm tin là hạnh phúc Hoa trái của hạnh phúc là tình yêu thương Vâng! Những dòng thơ trên những khúc hát ru nhẹ nhàng gieo vào lòng người bao cảm xúc. Có khi nào bạn đã băng qua đường quá vội vã? Có bao giờ bạn đã không kịp ngắm nhìn vẻ đẹp của một đóa hoa? Có món quà nào của cuộc sống mà bạn không nâng niu cất giữ? Đừng đợi đến ngày mai mới nhận ra cuộc sống đã yêu thương bạn biết nhường nào. Con người chúng ta không sống đơn độc. Chúng ta sinh ra đểyêu thương lẫn nhau. Và tình yêu thương là hạnh phúc của con người. Tình yêu thương là gì, bạn biết không? Từ lúc mới sinh ra chúng ta đã được yêu thương rồi. Khi bạn còn nằm trong bụng mẹ, có phải bạn đã cảm nhận được bàn tay dịu dàng của mẹvỗvề, nghe được những lời thủthỉngọt ngào không? Đó chính là tình yêu thương! Rồi khi bạn cất tiếng khóc đầu tiên, có phải bạn đã thấy gương mặt sung sướng của bố, nghe đượctiếng reo vui mừng của mọi người không? Đó chính là tình yêu thương! Rồi bạn trải qua thời thơ ấu trong vòng tay ấm áp, trong tiếng ru hời của mẹ, nghe được những câu chuyện cổtích đẹp đẽcủa bà. Đó cũng chính là tình yêu thương! Khi bạn đi học, có phải bạn bè luôn ởbên cạnh chia sẻbuồn vui với bạn? Đó cũng chính là tình yêu thương!Những điều bình dịấy khiến bạn luôn mỉm cười. Và tình yêu thương làm cho bạn . Yêu thương là món quà duy nhất làm giàu cho người nhận nhưng không làm nghèo đingười đã sẻchia nó. Trong đêm tối tăm đến mức bạn không thểthoát ra được, hãy tin rằng yêu thương là ánh sáng tràn vềsoi rọi khắp nơi, cho bạn thấy được cánh cửa của hạnh phúc. Trong lúc bạn đớn đau nhất vì đánh mất những thứvô cùng quan trọng, hãy tin rằng yêu thương là liều thuốc hữu hiệu nhất để xoa dịu vết thương. Trong lúc bạn vấp ngã trong cuộc sống hãy tin rằng yêu thương là cái nắm tay đỡbạn dậy và dìu bạn đi tiếp trong cuộc đời. Khi bạn cảm thấy cô đơn chán chường hãy tin rằng yêu thương là khúc nhạc dịu êm xua tan đi đêm trống vắng. Hãy cứtin rằng yêu thương là chìa khóa mang đến hạnh phúc cho bạn. Hạnh phúc là khi bạn nghe tiếng chim hót mỗi sớm. Hạnh phúc là được ởbên cạnh những người mà bạn yêu thương. Hạnh phúc là được tựdo, được làm những gì có ích cho đời. Hạnh phúc có đôi khi chỉlà cái siết tay, là ánh mắt nhìn nhau lưu luyến, là cái ôm thật chặt khi sắp chia xa. Hạnh phúc là những điều rất bình dị, rất nhỏnhoi, nhưng tất cảđều bắt đầu từtình thương yêu to lớn. Thật hạnh phúc khingười ta biết cho đi tình yêu thương mà không cần nhớđến, biết nhận và không hềquên. Tình thương yêu chỉđẹp, chỉthật sựcó ý nghĩa khi chúng ta biết cho đi chứkhông phải cốgắng níu giữlại thật chặt. Bởi khi níu giữlại tình yêu thương là chúng ta vô tình níu giữlại hạnh phúc đã qua, mà hạnh phúc miễn cưỡng có bao giờvui, có bao giờý nghĩa? Hãy cứđểmọi thứtrôi qua, cho dù theo thời gian, mọi thứrồi sẽtàn phai nhưng tình yêu thương vẫn luôn còn đó, và hạnh phúc mới luôn được sinh ra.Vì sao chúng ta phải yêu thương lẫn nhau? Vì chúng ta là con người, và vì Thượng Đếluôn rất công bằng. Người có thể ban cho ai đó giọng hát ngọt ngào như chim sơn ca, nhưng cũng có quyền lấy đi của họánh sáng của đôi mắt. Người có thểban cho người nghệ sĩ đôi tay lảlướt trên những phím đàn, nhưng cũng có quyền tước đi khảnăng nghe được âm thanh của sựsống. Người có thểban cho bạn tài năng xuất chúng nhưng cũng có quyền đẩy bạn vào bể khổ của cuộc đời. Người không ban tặng cho ai sựhoàn hảo. Bởi thế, con người chúng ta ai cũng có khiếm khuyết, ai cũng có khó khăn, ai cũng cần một bờvai đểtựa khi mệt mỏi, ai cũng cần một lời động viên chân thành. Và ai cũng cần có tình yêu thương đểchia sẻ. Đểđêm sẽqua và ngày mới lại đến, đểánh sao kia vẫn chiếu sáng chobầu trời đêm, đểthời gian vẫn cứtrôi, đểcon người vẫn cảm nhận được hạnh phúc.Đừng bao giờnói không còn yêu thương khi bạn vẫn còn bịmê hoặc bởi vẻđẹp của cuộc sống. Đừng bao giờnói không còn yêu thương khi bạn vẫn còn cảm thấy hạnh phúc bên cạnh người thân. Đừng bao giờnói không còn yêu thương khi ánh mắt của ai đó vẫn có thểníu giữđược bạn. Đừng bao giờnói không còn yêu thương khi bạn vẫn cảm nhận được trái tim mình muốn đem lại hạnh phúc cho ai đó. Hãy cứyêu thương chân thành dù biết có thểkhông được đáp lại, vì biết đâu bạn sẽtìm được hạnh phúc cho riêng mình trong chính hành động ấy? Bởi yêu thương là món quà mà Thượng Đếchia đều cho mỗi người, ai cũng tình yêu thương, ai cũng có quyền được hạnh phúc.Có người hỏi tôi: “Phải yêu thương thế nào?”. Cuộc sống bây giờquá vội vã, ai ai cũng nghĩ chỉcó tiền bạc, quyền lực, danh vọng mới có thểđem lại hạnh phúc cho mình và người xung quanh. Như vậy quảthực là sai lầm. Bởi những thứđó chỉcó thểđem lại hạnh phúc vềvật chất, chứkhông giúpgì cho tinh thần. Hãy cứtrải lòng mình ra với cuộc sống và cứyêu thương. Hãy đi chậm lại đểcảm nhận được vẻđẹp của giọt sương mai buổi sớm. Hãy ngừng bước đểlắng nghe tiếng cười trong trẻo của trẻthơ. Hãy dắt tay một bà lão qua đường. Hãy ôm chặt mẹvà nói: “Con yêu mẹ!” mỗi ngày. Yêu cuộc sống, yêu những sựvật xung quanh, yêu người thân bè bạn cũng chính là yêu thương bản thân mình, cũng chính là cho mình một cơ hội đểkhám phá nét đẹp của cuộc sống, cho mình một cơ hội đểbiết thếnào là hạnh phúc. Nguyện cho bạn đủ sự thanh thản để yêu thương. Nguyện cho bạn có đủsựcan đảm đểyêu thương cảnhững người gây đau khổ cho bạn. Nguyện cho bạn có đủ sự thông thái để hiểu rằng yêu thương là sức mạnh của niềm tin, là cánh cửa dẫn đến hạnh phúc. Khi bạn tìm thấy niềm vui của mình trong hạnh phúc của người khác nghĩa là bạn đã biết yêu thương. Hãy cứ yêu thương đi, và bạn sẽ tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Không bao giờlà quá trễ để nói lời yêu thương, để mang lại hạnh phúc cho mình và cho người khác.