Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Hà Tĩnh , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 14
Số lượng câu trả lời 168
Điểm GP 13
Điểm SP 140

Người theo dõi (30)

Đang theo dõi (5)

Dương Mạnh Anh
JungkookBTS
le anh vu
pham minh ngoc

Câu trả lời:

“Lương y như từ mẫu” đó chính là câu nói đầu tiên mà tôi được học khi được truyền nghề y. Tôi là Phạm Bân _ một thái ý lệnh có tiếng trong kinh thành. Gia đình tôi nhiều đời làm nghề y, và dù qua bao nhiêu thế hệ thì chúng tôi đề cao nhất chính là đạo đức của nghề y, và việc chữa bệnh cứu người là trọng trách, nhiệm vụ của chúng tôi phải thực hiện khi theo nghề này. Tôi không phân biệt sang hèn, giàu nghèo mới chữa bệnh như những người khác, tôi cũng không bị cho phú quý, vinh hoa làm mất đi cái “đức” trong nghề của mình.

Vì từng chữa bệnh cho nhà vua mà tôi được phong chức thái y lệnh, đây là chức vụ quan trọng, chuyên theo hầu và chữa bệnh cho vua chúa, hoàng hậu và những bậc vương công quý tộc. Tôi vui mừng vì sự tín nhiệm này của nhà vua dành cho mình, nhưng không vì vậy mà tôi trở nên kiêu ngạo, quên mất nhiệm vụ của mình. Ngoài giờ lên triều, tôi mở y quán tại nhà của mình, đây là nơi mà tất cả mọi người trong thiên hạ đều có thể đến xem bệnh, chữa bệnh. Vì tôi biết những người đến y quán của tôi đa phần là những người nghèo, không có tiền khám chữa nên tôi truyền ý phân phó những gia nhân trong y quán của mình không được coi thường, dè bỉu mà phải tận tình phục vụ, tiếp đón.

Người đến y quán của tôi khá đa dạng, từ người già, trẻ nhỏ, đàn ông đến đàn bà, họ đến từ khắp các vùng miền trong cả nước. Vì lượng người đến y quán của tôi rất đông, một ngày tôi không thể khám chữa hết cho tất cả mọi người, hơn nữa tôi đặc biệt ưu tiên những người bệnh nặng trước, sau đó đến những căn bệnh nhẹ hơn, ít nguy hiểm đến tính mạng hơn. Nhưng cũng vì vậy mà mọi người phải lưu lại nhiều ngày trong y quán. Không muốn mọi người phải dầm sương dãi nắng bên ngoài nên tôi đã bỏ tiền xây dựng nơi ở cho mọi người, đó là những khoản tiền thưởng khi tôi làm chức vụ thái y lệnh của mình.

Đối với tôi vật chất chỉ là những thứ ngoài thân, không đáng để quan tâm, vì vậy tôi giúp đỡ mọi người để mọi người có thể yên tâm chữa bệnh. Với những người nghèo, tôi không chỉ giúp họ khám chữa bệnh mà tôi cắt thuốc miễn phí cho họ. Những nụ cười cảm kích, những khuôn mặt nhanh nhẹn, mạnh khỏe của họ chính là điều tôi tâm nguyện khi hành nghề y này. Tiếng đồn lan xa nên có rất nhiều người đến y quán của tôi chữa bệnh, có khi bệnh nhân bệnh nặng tôi có thể đích thân đến nhà chẩn mạch, cắt thuốc.

Hôm ấy, khi trời đã về khuya y quán của tôi cũng đã tắt đèn thì ngoài cử vang lên tiếng đập dồn. Tôi vội vã ra mở cửa, xuất hiện trước mặt của tôi là một gương mặt đầy lo lắng của một người đàn ông. Thì ra vợ của anh ta bị bệnh nặng nhiều ngày, nay trở nặng mà khuôn mặt tím ngắt, nôn ra nhiều máu. Thấy biểu hiện của bệnh nặng, có thể nguy hiểm đến tính mạng của người phụ nữ kia nên tôi không nói hai lời, mang theo hộp thuốc và yêu cầu người đàn ông kia dẫn đường. Sở dĩ tôi đi trong đêm mà không để sáng hôm sau vì những biểu hiện của người bệnh kia rất nguy kịch, nếu không được chạy chữa kịp thời thì không thể qua khỏi đêm nay.

Mặt khác, đó có thể là một dịch bệnh, có thể lây lan cho nhiều người, nếu được chữa trị sớm thì nguy cơ lây lan cũng ít hơn, những người xung quanh cũng tránh bị lây nhiễm. Đối với những người thầy thuốc khác thường e dè những căn bệnh dịch, máu mủ dầm dề vì sợ lây nhiễm, nhưng tôi lại không cho là vậy, càng nguy hiểm thì càng phải chữa, vai trò và nhiệm vụ của người thầy thuốc không phải ở đó sao. Người ta đã tin tưởng thì mình phải dốc sức mà cứu chữa. Nhưng, vừa ra đến ngoài cổng thì bất ngờ thánh chỉ đến, nhà vua ra lệnh cho tôi ngay lập tức vào cung chữa trị bệnh cho một quý phi, mà vị quý phi nọ đang bị ốm, xuất hiện triệu chứng đau đầu.

Trong phút chốc tôi đã thoáng do dự, không biết nên làm thế nào, nếu chống lệnh vua sẽ bị tội mất đầu, nhưng nếu không chữa trị kịp thời thì người phụ nữ kia sẽ chết. Nhưng những tia do dự ấy chỉ xuất hiện trong chốc lát, rất nhanh sau đó tôi đã có quyết định, mà quyết định này khiến ai nấy đều lo sợ , bất ngờ. Vì tôi quyết định đi chữa trị cho người phụ nữ nguy kịch kia trước, vì xét theo mức độ thì người phụ nữ kia nguy hiểm hơn, còn bệnh cảm mạo của quý phi thì tạm thời không có nguy hiểm gì. Ai cũng nói tôi quá mạo hiểm và lần này khó thoát khỏi tội chết, nhưng tôi không cho là vậy, là người thầy thuốc, cái gì nên làm tôi sẽ làm còn vấn đề sống chết tôi không quá coi trọng.

Được sự cứu giúp kịp thời, người đàn bà kia đã thoát khỏi cảnh nguy kịch, nếu uống thuốc đều đặn có thể khỏi nhanh trong vài tháng. Sau khi ở nhà người bệnh về, tôi đã đến cung thỉnh tội với nhà vua, nhưng trái với tưởng tượng của tôi, một là nhà vua sẽ chem. Đầu tôi vì trái thánh chỉ, mà nhẹ hơn thì cũng nổi giận, cắt chức, tống tôi vào đại lao. Nhưng đáp lại lời thỉnh tội của tôi lại là lời khen ngợi, nhà vua khen tôi thức thời, đặt mạng sống con người lên trên tất cả là điều đáng quý mà người thầy thuốc nên có. Tôi vô cùng cảm kích bởi sự thấu hiểu, sâu sắc của vị minh quân.

Câu trả lời:

Dể Mèn phiêu lưu ký là một truyện đồng thoại đặc sắc của nhà văn Tô Hoài. Trong đó con Dế Mèn được hình tượng hoá thành nhân vật chính. Đọc truyện này, đặc biệt là các đoạn trích Tôi sống độc lập từ bé và Một sự ngỗ nghịch đáng ân hận suốt đời đã khiến em hết sức thú vị.

Dế Mèn ở đây ngây thơ, tự tin, yêu đời nhưng cùng kiêu căng, hung hăng, hống hách với những cử chỉ khờ dại, việc làm thiếu suy nghĩ, gây tai hoạ cho kẻ khác. Những đặc điểm ấy của chú tuy là của một con dê mới lớn nhưng lại mang những nét tâm lý, những nết tốt, những ước mơ, những tật xấu thói hư, những thành công, những vấp ngã đầu đời quen thuộc của tuổi nhỏ chúng em hôm nay.

de-men-1

Dế Mèn phiêu lưu ký là một truyện đồng thoại đặc sắc của nhà văn Tô Hoài

Dế Mèn được em yêu thích trước hết vì chú có ý chí muốn sống độc lập từ thuở bé. Chú đã tìm thấy niềm vui và lòng quyết tâm khi được mẹ cho ở riêng. Rất tháo vát, chú biến ngay cái hang cũ nông choèn của mình thành một nơi cư trú rộng rãi, có đủ phòng trước, phòng sau, tầng trên, tầng dưới. Vừa sinh hoạt được thoải mái, vừa đề phòng được khi nguy hiểm. Chú đào hang chăm chỉ. Ban ngày cần cù làm việc, tối đến chú ca hát và uống sương đêm. Đáng yêu biết mấy hình ảnh chú dế cường tráng, tay chân nở nang, thân hình vạm vỡ, đôi càng mẫm bóng, đôi cánh chắc khỏe. Được như vậy là nhờ chú ăn uống điều độ và luôn luôn cố gắng rèn luyện thân thể.

Tuy vậy, dù yêu mến chú đến dường nào đi nữa, chúng ta khó có thể chấp nhận được việc chú ưa gây gổ, cà khịa với mọi người, nhất là hay bắt nạt kẻ yếu. Đáng trách làm sao hành động của chú khi gặp chị Cốc: trêu chọc chị Cốc nhưng chú lại hèn nhát lẩn vào trong hang để mặc tai hoạ đến với Dế Choắt. Chính trò nghịch ngợm vô trách nhiệm của Dế Mèn đã khiến Dế Choắt phái trả nợ oan bằng chính tính mạng của mình.

Có điều đáng mừng là bản chất Dế Mèn không phải là độc ác. Các thói hư tật xấu đã nói ở trên chỉ là những biểu hiện non yếu nhất thời của tuồi trẻ. Do đó, cái chết của Dế Choắt đã khiến Dế Mèn tỉnh ngộ, hội hận và đau xót. Có lẽ mọi người đọc truyện cũng giống như em, tuy căm giận Dế Mèn nhưng cũng đồng tình với Dế Choắt mà dung tha cho chú một lần để chú xem đây là một bài học nhớ đời mà quyết tâm thay đổi chính mình.

Tiếp theo là cuộc phiêu lưu của chú Dế Mèn khởi sự. Đây cũng là quá trình trưởng thành của chú dế mới lớn. Em dõi theo từng chặng mà lo âu, giận dữ trước những tai nạn đến với chú. Có lúc chú lọt vào tay một cậu bé để trở thành Dế Chọi. Một lần khác, tưởng là chú đã khép lại cuộc đời trôi nổi của mình trong chiêc hang u tối của anh chim Bói Cá. Thế nhưng chính qua những bước đường gian khó hiểm nguy ấy mà chú đã trưởng thành thực sự với những bài học xương máu vừa kể.

Ai không mừng rỡ và xúc động khi gặp lại Dế Mèn ở tổng Châu Thất. Không còn nữa một Dế Mèn hung hăng ngổ ngáo. Chỉ thấy bấy giờ, một Dế Mèn khiêm cung, độ lượng, biết trọng danh dự của mình. Khi ấy trước anh chàng Bọ Ngựa kiêu căng, Dế Mèn đã chiến thắng trong tiếng hoan hô cuồng nhiệt, vang rền nhưng chú không hề kiêu ngạo chút nào. Chú đã từ chối chức thủ lĩnh nhưng cuối cùng cũng đành phải chịu trách nhiệm hướng dẫn đoàn tìm nơi ẩn trú ẩn tránh cái giá rét dữ dội mùa đông đang đến.

Đặc biệt hơn, trong cuộc đọ sức với đàn Châu Chấu Voi đã làm ngời sáng lên hình ảnh một Dế Mèn thủy chung trong tình bạn. Đẹp đẽ biết bao hình ảnh Dế Mèn một mình lặn lội giữa cảnh trời đông: gió bấc lạnh buốt, đồng ruộng khô nẻ, khăn gói gió đưa đi tìm Dế Trũi. Xúc động biết bao là tình bạn ấy, thứ tình bạn sướng khổ có nhau, nguy nan không rời bỏ nhau là như vậy.

Tuy nhiên, hình ảnh đẹp đẽ nhất gây xúc động lớn nhất đối với người đọc là Dế Mèn sau cuộc phiêu lưu đầy gian khổ đã trở thành một người chiến sĩ đấu tranh cho hoà bình. Sau cuộc hành trình của mình, Dế Mèn hiểu thêm ra: Tất cả mọi người lao động chân chính hưởng thiện trên mặt đất này đều khao khát cuộc sống hoà bình và hữu nghị. Vậy thì việc gì lại phải có chiến tranh. Sở dĩ như thế là do không hiểu nhau cùng bạn bè của mình, Dế Mèn đã dấn thân đi vào xứ Kiến để bàn bạc giải thích làm ra Kiến chúa hiểu ra mà gác lại những cuộc tân công dồn dập vì hiểu lầm. Việc làm của Dế Mèn đã có kết quả mĩ mãn. Hình ảnh vô cùng cao cả và đẹp đẽ đó là Dế Mèn tay giơ cao chiếc lá tre như nhành ô liu hoà bình ung dung dấn thân vào xứ Kiến, gửi tư tưởng vững chắc của mình vào chính nghĩa, vào việc của mình làm.

Đọc Dế Mèn phiêu lưu ký ai không thấy thú vị dõi theo từng bước đường đầy những cảnh ngộ éo le, sinh động và hấp dẫn. Nhưng lý thú và bổ ích hơn nữa là những bài học mà nhà vần Tô Hoài đã giúp chúng ta rút ra được từ cuộc hành trình của chú dế mới lớn tuy có lúc đáng giận mà cũng thật là đáng yêu mến này.

Câu trả lời:

Mùa xuân về ngập tràn sắc mai vàng thanh nhã, sắc cúc vàng rực rỡ, hay sắc ly kiêu hãnh.... Nhưng đặc trưng nhất của ngày Tết miền Bắc là sắc đào đỏ với nhiều niềm may mắn...kèm những lời chúc tết cực kỳ ý nghĩa trong dịp tết nguyên đán.

Mỗi dịp Tết đến xuân về, trong gia đình tôi lại có một cây đào. Được cắt tỉa gọn gàng nên cây đào có hình chóp trông như một cái nón rất đẹp mắt. Đào được trồng trong một cái chậu cành rất to và trang trí nhiều hoa văn. Vẻ đẹp của cây đào như được tôn thêm nhờ vẻ đẹp của cái chậu cảnh ấy. Cây đào cao ngang đầu tôi nên thỉnh thoảng đứng gần, tôi thủ thỉ bên tai đào như hai người bạn. Thân cây nhỏ nhưng cứng cáp, mặc một cái áo gilê màu nâu sậm. Từ thân ấy đâm ra không biết bao nhiêu cánh tay tí hon. Những cành nhỏ vươn ra như khoe những nụ đào chúm chím, còn đang e ấp. Từng ngày trôi qua, những nụ hoa ấy cũng khẽ cựa mình khoe sắc thắm, khoe những cánh hoa màu hồng mềm mại, mỏng manh. Khi những cánh hoa xoè rộng, nhị vàng bên trong hé mình nhìn ngắm bên ngoài. Xen lẫn với nụ hoa là những mầm xanh nhú lộc nhưng có khi đã bật mình thành những chiếc lá xanh. Để thêm phân hấp dẫn, bố con tôi còn quàng lên mình cây đào những chòm đèn xanh đỏ nhấp nháy. Buổi tối, khi bật đèn nhìn cây đào càng thêm phần rực rỡ, kiêu sa.....

Cây đào dường như trở thành tâm điểm của sư chú ý. Cả gia đình tôi ai cũng thích cây đào. Không chỉ vì nó mang đến không khí ngày Tết mà còn là nhịp cầu nối mọi người gần nhau hơn. Thỉnh thoảng, cả gia đình tôi lại quây quần bên nhau ngắm hoa đào và thưởng thức những ngụm trà ấm nóng. Đó là khoảnh khắc đặc biệt quí giá với gia đình tôi.

Tết đến xuân về, muôn hoa khoe sắc. Nhưng như đã trở thành truyền thống, hoa đào là biểu tượng mùa xuân miền Bắc và của cả nước ta. Nhìn hoa đào, ta biết mùa xuân đã đến. Những đứa con xa nhà lại chuẩn bị trở về với gia đình thân yêu.

Câu trả lời:

Trong nhà tôi có ba phương tiện giao thông là bác ô tô, chú xe máy và anh xe đạp. Một hôm, trời nóng bức, tôi leo lên người bác ô tô mở tung hết cánh cửa xe ra để nằm cho mát. Tôi chợt nghe thấy có tiếng rên rỉ của bác ô tô: "Kít! Kít! Đau quá! Đau quá!". Nghe thấy tiếng bác ô tô rên rỉ, anh xe đạp ở bên cạnh thì thầm với chú xe máy: - Bác ô tô sướng thật, suốt ngày nằm ở nhà, chẳng vất vả gì. Thỉnh thoảng, nhà chủ phải đi bốc hàng thì mới phải đi còn những ngày thường thì được tắm rửa sạch sẽ, có khi còn được mua quần áo mới cho nữa. Chẳng bù cho tôi, tôi là người khổ nhất, người tôi gầy gò, ốm yếu nhất trong ba người, thế mà ngày nào cũng phải cùng ông chủ tập thể dục vào buổi chiều, ngày nào cũng phải đi bốn, năm cây số chứ ít gì đâu. Chân tay tôi lúc nào cũng ra rời. Có lần chân tay còn bị chảy máu vì dẫm phải đinh hay vấp hòn đá nhọn giữa đường, ông chủ phải mang tôi đi băng bó vết thương cho lành lại. Bác ô tô mới có thế mà đã kêu toáng cả lên. Bác ô tô nghe thấy nhưng vẫn lờ đi, coi như không có chuyện gì cả. Được thể, chú xe máy lên tiếng: - Ừ, chẳng bù cho tôi suốt ngày phải làm việc, luôn chân luôn tay, chẳng mấy khi được nghỉ ngơi. Buổi sáng thì chở cô chủ đến trường, trưa về lại cùng bà chủ ra chợ, đến chiều bà chủ lại bắt mang hàng đi cất. Đợt vừa rồi, chắc làm việc quá sức nên tôi bị ốm, ông chủ bà chủ không mang hàng đi cất được, buộc phải chờ tôi khoẻ hẳn. Tuy tôi to hơn anh thật đấy nhưng lại phải làm việc nặng hơn, nhiều hơn. Trong số chúng ta, tôi mới là người khổ nhất. Bác ô tô nghe thấy hết, không chịu được nữa, định cho mỗi người một cái bạt tai nhưng may là bác ấy trấn tĩnh lại được, chứ không thì... Bác nghĩ mình là người có tuổi, không nên làm như vậy, chi bằng giải thích để mọi người hiểu. Bác ô tô cất giọng từ tốn và nghiêm khắc nói: - Các anh vừa nói gì với nhau tôi đều đã nghe thấy cả. Nhưng tôi thắc mắc là, chẳng hiểu các nhà nghiên cứu đã phát minh ra chúng ta làm gì cơ chứ? Họ bỏ công sức và tiền của làm ra chúng ta là để làm cảnh hay sao? Chẳng nhẽ chúng ta lại là một lũ vô tích sự? Sau những câu hỏi của ô tô đưa ra, xe đạp và xe máy liếc nhìn nhau, mặt người nào người nấy đỏ bừng, không nói được câu nào. Bác ô tô lại nói tiếp: - Các nhà nghiên cứu phát minh ra chúng ta để phục vụ cho cuộc sống con người, giúp con người thuận tiện hơn khi đi lại, mua bán, giao tiếp. Còn bản thân tôi, tôi cũng phải làm việc, thậm chí là những công việc nặng nhọc, nhiều hơn các anh. Mà nào tôi có hé răng kêu ca với ai, thỉnh thoảng có đau mỏi quá thì kêu lên một mình đấy thôi! Phải biết rằng con người vất vả lắm mới kiếm ra được hạt cơm hạt gạo chứ chẳng ai không dưng lại có mà ăn! Nói xong, bác ô tô ho lấy ho để. Thấy thế, anh xe đạp và chú xe máy vội chạy lại xoa bóp cho bác ô tô và xin lỗi rối rít. Từ đó họ không còn kêu ca, phàn nàn nữa, ai cũng cố gắng làm việc.