Trong bức tranh thiên nhiên Đèo Ngang đìu hiu, heo hút, ta càng thấy đồng cảm với tâm trạng của người lữ khách tha hương, trên đường vào kinh đô Phú Xuân phục vụ cho triều Nguyễn, một mình quạnh vắng, trước bóng chiều chênh chênh, lòng Bà Huyện mang một lỗi buồn man mác. Đó là niềm ngạc nhiên, xúc động trước cảnh vật hoang vu, là nỗi buồn, hoài niệm về một thời đất nước vàng son. Âm thanh ” quốc quốc” ” gia gia” da diết, khắc khoải gợi nỗi buồn thương ám ảnh. Một mình nơi đất khách quê người, nỗi nhớ chồng con càng dâng lên trong lòng. Hai câu cuối bài thơ giúp em hiểu thêm được rất nhiều về tâm trạng của nữ sĩ.
” Dừng chân đứng lại, trời, non, nước
Một mảnh tình riêng, ta với ta”
Đầu bài thơ là bước tới, cuối bài thơ là đứng lại chiêm ngưỡng toàn cảnh Đèo Ngang. Trước cảnh trời nước bao la, mênh mông, bát ngát, có một tâm hồn nhỏ bé, cô đơn. Hai hình ảnh tương phản càng tô đậm rõ nét nỗi buồn cô quạnh của người lữ hành tha hương.
Câu cuối để lại trong lòng em một nỗi buồn và ấn tượng khó phai, Cụm từ “ta với ta” là mình đối diện với chính mình, với thiên nhiên rộng lớn. Nỗi buồn da diết không biết ngỏ cùng ai khiến người đọc lắng lại, thấy lòng trĩu nặng, thấy đồng cảm với tâm trạng của bà. Em thấy mình như lạc vào triều Nguyễn xưa, đứng trên đỉnh Đèo Ngang, cạnh bà Huyện Thanh Quan, trò chuyện, tâm sự với bà để làm giảm đi nỗi quạnh vắng, cô đơn.