Theo truyền rằng, xưa lắm rồi, có một cây bàng sống ở đất Mẹ. Năm nay nó ra đời. Đất Mẹ thường dặn nó phải chờ tới mùa xuân mới được mọc lên, nếu không sẽ không sống nổi. Dặn đi dặn lại như thế mà chồi non vẫn không nghe lời. Nó muốn chồi lên mặt đất để thấy thế giới bên ngoài ra sao. Thực ra, chồi non bây giờ đã phải mọc lên, nhưng điều kiện không hợp lý nên chồi non cần phải ngủ đông. Nhưng bất chấp lời can ngăn của mọi người, chồi non vẫn mọc lên.
Xui thay cho nó, nó lại ra đời vào lúc thu sắp sang đông. Khi nàng tiên mùa thu đang chuẩn bị thu xếp đi thì nó lại nhú chồi non lên. Thế là nó lạnh cóng vì cái thời tiết se lạnh ấy đang chuyển thành lạnh cóng. Cái lạnh bao trùm cả khu rừng. Và nàng tiên mùa đông đến, mang theo cái gái lạnh khiến động vật bắt đầu đi ngủ đông. Thế là chỉ vì không nghe lời đất Mẹ mà nó ra nông nỗi này. Bỗng từ trên cao có tiếng nói vọng:
- Ai đấy ?
- Con là chồi non. - Bàng sợ hãi đáp.
- Chồi non cây gì ?
- Dạ cây bàng. - Cây bàng đã bớt sợ hơn và trả lời.
Cuối cùng nó cũng tìm được cái giọng nói ấy. Thì ra đó cính là cô tiên mùa đông và các thiên thần băng, tuyết. Nó mỉm cười qua hai hàng nước mắt để chào các cô tiên. Tiên mùa đông hỏi nó:
- Con lên đây làm gì ? Sao lại không ngủ đông ?
Chồi non cây bàng lí nhí trả lời:
Dạ vì con ham chơi, không nghe lời Mẹ đất dặn nên con...
Nói tới đây, nó òa khóc như một cơn mưa. Các cô tiên phải dỗ nó hồi lâu nó mới nín. Cô tiên dịu dàng nói:
- Thế là con không ngoan, con phải biết nghe lời đất Mẹ, vậy mà con chỉ vì một chút bốc đồng nông nổi nên đã theo thói ham chơi của mình khiến bản thân đau khổ. Con có thấy nó biến con thành đứa trẻ hư không ?
Cô tiên định nói gì đó nhưng chồi non đã nói:
Con hư lắm, con biết lỗi của con rồi! Nhưng con lạnh quá, con sẽ chết cóng vì lạnh mất.
Giongj nó càng ngày càng yếu. Cô tiên mùa đông biết, nếu không cứu nó thì nó sẽ chết trước khi mùa xuân tới. Làm cách nào bây giờ ? Không lẽ quay ngược thời gian ? Nhưng ông thần thời gian chắc gì đã đồng ý. Ông ta nổi tiếng là ghét những đứa trẻ hư. Còn kêu mùa xuân tới sớm á ? Không đời nào! Vì tiên mùa xuân chưa sửa soạn gì cả, mọi vật chỉ mới ngủ đông dăm ba ngày, mùa đông cũng chưa đi tới mọi ngóc ngách của khu rừng, suối còn chưa đóng băng thì làm sao mà mùa xuân tới được ? Nói thật, trong tình huống này thật khó mà phân xử!
Bỗng một tiếng nói nhẹ nhàng cất lên:
- Để đó ta sẽ lo!
Thì ra đó là ông già Noel - người được coi là biểu tượng của Noel - đã đứng từ sau lúc nào. Ông Noel có công việc là tới ngày Giáng Sinh, ông sẽ đi khắp nơi tặng quà cho những đứa trẻ ngoan.
Cô tiên hỏi:
- Nhưng thưa ngài, phải làm cách nào đây ?
Ông già Noel mỉm cười đáp:
- Ta sẽ cho cháu một món quà!
Thế là ông già Noel phủ quanh chồi non nhỏ bé một chút ánh sáng màu vàng. Thì ra, ánh sáng đó là nắng mùa xuân được tích trữ. Chồi non đã khỏe hơn. Nó đang ngủ. Thế là xong, mọi người đã được đón một cái Giáng Sinh an lành cùng nhau...
Ba tháng sau, chồi non đã tỉnh giấc. Cô tiên mùa xuân mang tới cho nó rất nhiều điều kỳ diệu. Muôn hoa khoe sắc, vạn vật tưng bưng chào đón mùa xuân. Chồi non không còn là chồi non nữa rồi, nó đã bước sang một tuổi mới. Nó thầm cảm ơn những người đã cứu mạng nó....