Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Nghệ An , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 1
Số lượng câu trả lời 152
Điểm GP 20
Điểm SP 140

Người theo dõi (26)

Đang theo dõi (1)


Câu trả lời:

Tôi vốn là một người bạn rất thân thiết của các bạn học sinh, tôi giúp các bạn học sinh học tập tốt hơn, để nắm được nội dung bài học trên lớp thì các bạn ấy không thể không thiếu tôi đâu nhé. Nhưng theo thời gian, tôi đã bị cũ, bị nhàu, thậm chí bị rách. Cũng có lẽ vì vậy mà các bạn học sinh không cần đến tôi nữa, tôi bị bỏ quên nơi tận cùng của giá sách. Nói đến đây chắc các bạn cũng đã đoán ra tôi là ai rồi? Đúng vậy, tôi là một quyển sách.

Trước đây, tôi là một cuốn sách Tiếng Việt mới và rất đẹp đẽ. Tôi được bày bán trong một hiệu sách rộng lớn. Như bao ngày khác, tôi đang lim dim nằm trên giá sách thì có một bạn nhỏ giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn tôi, dáng vẻ thích thú lắm, sau đó thì thấy một người đàn bà rất xinh đẹp đến bên cô bé, nhấc tôi ra khỏi kệ và mang ra quầy thu ngân thanh toán. Tôi vui và tự hào lắm, vì trong bao nhiêu bạn bè cùng nằm trên giá sách ấy thì chỉ có một mình tôi được lựa chọn. Tôi vô cùng háo hức và phấn khởi, cuối cùng tôi cũng trở nên có ích với bạn nhỏ, mang những kiến thức trong tôi giúp các bạn học sinh học hành được tốt hơn.

Khi mới về nhà, tôi rất được nâng niu, cưng chiều, bạn nhỏ lúc nào cũng giữ tôi được phẳng phiu và để cẩn thận trên giá sách, khi học bài thì bạn cũng cẩn thận mở từng trang như sợ tôi đau. Tôi vui lắm vì cuối cùng tôi cũng thể hiện được giá trị của bản thân, và còn được quý trong, nâng niu như vậy nữa. Cứ như vậy, tôi trở thành một người bạn đồng hành của bạn học sinh nhỏ ấy, hàng ngày tôi cùng đến trường, cùng nghe cô giáo giảng bài và lặng lẽ nằm nhìn các bạn học sinh vui chơi, nô đùa mỗi khi có giờ giải lao. Tuy nhiên, theo thời gian thì tôi dần cũ đi, các mép sách cũng không còn được phẳng phiu như ban đầu mà quăn lại. Từng trang giấy trắng tinh ngày nào giờ cũng lấm tấm những vết bẩn, những vết mực xanh, tím mà bạn nhỏ vô tình làm rơi trên tôi.

Tôi còn nhớ buổi sáng hôm ấy, như bao buổi học khác, tôi ngoan ngoãn nằm trên bàn nghe cô giảng bài thì có tiếng thì thào của một bạn nhỏ ngồi bên cạnh, có lẽ là hỏi chủ nhân của tôi về việc mượn tôi qua bàn bên đó. Nhưng có vẻ cô chủ nhân bé nhỏ của tôi không đồng ý, hai bên bắt đầu xảy ra tranh giành tôi. Bỗng nhiên “xoẹt” một tiếng lớn. Những trang giấy trong tôi bị rách ra làm hai mảnh, thu hút sự chú ý của cả lớp. Cô bé của tôi đã ôm lấy tôi và khóc rất lớn. Tôi đau nhưng cũng cảm động lắm, vì cô bé yêu thương tôi thế có mà, nhưng tôi cũng buồn, vì kể từ nay tôi không còn giúp ích được cho cô bé nữa, cũng không thể hàng ngày cùng đến trường.

Vì sự cố ngày hôm ấy mà tôi bị hư hỏng nghiêm trọng, dù cô bé đã nhờ mẹ dán lại cho tôi những trang giấy nhưng không thể lành lặn như ban đầu nữa. Mẹ cô bé đã mua một quyển sách mới thay thế cho tôi, vì tôi không thể dùng được nữa. Mặc dù vậy nhưng cô bé cũng không chịu vứt tôi đi mà bày tôi trên một góc khuất của giá sách, cuộc sống của tôi từ đó buồn tẻ và lặng lẽ hơn.

Câu trả lời:

Qua những câu chuyện đời thường về HCM, tôi bỗng nghiệm ra 1 điều nho nhỏ về Người. Điều gì làm nên một vị chủ tịch nước? Phải chăng đó phải là 1 người hết sức cao sang quyền quý, một người mà ai ai cũng nghiêng mình khép nép, ngước mắt lén nhìn, một người chỉ xuất hiện trong những sự kiện cực kì quan trọng hay những nơi rất mực lộng lẫy bóng bẩy, một người nói thật hay và nói những điều mà người ít học khó lòng hiểu thông? Không! Những vỏ bọc "ghê gớm" ấy không làm nên sự quan trọng, sự vĩ đại của một vị lãnh tụ. 1 vị lãnh tụ có đủ vĩ đại để sống mãi trong tim mọi lớp người của đất nước như HCM, phải là con người sống trong hiện thực đương thời của đất nước, sống cuộc sống của nhân dân để hiểu thấu những mong muốn của nhân dân, nắm chắc những nhu cầu của đất nước, tức là sống một cuộc đời cống hiến hết mình vì vận mệnh của tổ quốc và đồng bào. Trong thời kì khó khăn của VN, chủ tịch HCM không ăn thịt gà, không mặc comple áo vest khi đồng bào và chiến sĩ phải ăn đói mặc rách. Là một vị lãnh tụ mà như người cha già dân tộc, HCM tự mình thấm thía những đau khổ của con dân. Xưa nay có vị lãnh tụ nào sống một đời tiết chế như thế, với một trái tim ngập tràn yêu thương đến thế? Người cũng không chọn cho mình biệt thự nahf lầu mà chỉ vui thú lâm tuyền giản dị mà thanh cao bên ao cá, trong 1 ngôi nhà sàn bằng gỗ không chút mùi sơn. COn người ở vị thế cao đến thế mà vẫn giữ được cho mình những điều sao mà thanh cao quá! Dường như nét thanh cao ấy cũng là một điều vĩ đại ở HCM.

Câu trả lời:

Ngày đầu như thế đó

Cô giáo như mẹ hiền

Cô giáo là cô tiên …

Những câu hát đã làm tôi nhớ về hình ảnh cô giáo Bùi Thị Hồng Nguyên, người đã dạy tôi ở Trường Tiểu học Gia Cẩm.

Thời thơ ấu, ai cũng có ngày đầu tiên đi học và đều khó quên cảm giác của ngày đầu tiên. Bước vào ngưỡng cử lớp Một, các cô cậu học trò đều cảm thấy lạ lẫm trước bầu không khí ồn áo, náo nhiệt. Có bạn núp sau lưng bố mẹ, có bạn khóc òa lên trong rất đáng thương. Tôi cũng e sợ và ngần ngại. Bỗng tôi bắt gặp một ánh mắt dịu hiền, cùng với giọng nói rất nhẹ nhàng và ấm áp của cô giáo: “Để cô đưa con vào lớp nhé?”. Tôi khẽ đáp: “Vâng ạ!” rồi nắm lấy bàn tay cô. Dường như bàn tay ấy đã truyền cho tôi một sức mạnh vô hình khiến tôi không còn thấy sợ hãi nữa mà tự tin bước vào lớp. Rồi cô lần lượt dắt tay tất cả các bạn vào lớp, xếp chỗ ngồi cho chúng tôi một cách rất ân cần và dịu dàng.

Ở lớp, cô luôn quan tâm, bảo ban và dạy cho chúng tôi những điều hay, điều tốt. Cô dạy từng cách cầm bút, kẻ thước thế nào cho đúng. Cô dạy cách viết chữ, cách làm toán rất ân cần, tỉ mỉ. Mỗi khi chúng tôi làm điều gì sai, cô không đánh, không mắng mà chỉ khuyên răn, nhắc nhở rất nhẹ nhàng. Mỗi lời cô nói đều rất thấm thía và in sâu mãi vào tâm trí chúng tôi. Cô luôn dành cho học trò những tình yêu thương ngọt ngào, chân thành, xuất phát từ đáy lòng. Cô yêu thương, chăm sóc và coi chúng tôi như những đứa con của mình. Cô luôn ở bên cạnh khi chúng tôi gặp khó khăn. Cô vỗ về, an ủi khi chúng tôi buồn.

Giờ đây, tuy tôi không được cô dạy dỗ hằng ngày nhưng hình ảnh của cô mãi ở trong tôi. Tôi muốn nói với cô, với người mẹ thứ hai của mình rằng:”Cô ơi! Con sẽ cố gắng học tập tốt để làm cô vui lòng và con sẽ luôn nhớ về cô”.

Câu trả lời:

Hồ Chí Minh là một lãnh tụ vĩ đại của dân tộc, nhưng lại có phong cách rất giản dị, gần gũi phong cách của các tầng lớp nhân dân lao động. Ở Người có sự kết hợp phong cách của một nhà hiền triết phương Đông (ông đồ xứ Nghệ ) với phong cách lịch lãm của một chính khách phương Tây.
Các nhà nghiên cứu trong và ngoài nước cũng như nhiều nhà chính trị đã đề cập đến phong cách Hồ Chí Minh ở nhiều góc độ từ tư duy đến hành động : phong cách lãnh đạo, phong cách công tác, phong cách sinh hoạt, phong cách nói, phong cách viết ...
- Đặc điểm nổi bậc của phong cách tư duy Hồ Chí Minh là độc lập, tự chủ, sáng tạo.
- Đặc điểm nổi bật trong phong cách lãnh đạo của Hồ Chí Minh là tôn trọng nguyên tắc tập trung dân chủ, là thận trọng, chu đáo, sâu sát, tỉ mỉ, là lời nói phải đi đôi với việc làm...
- Đặc điểm nổi bật trong phong cách sinh hoạt của Hồ Chí Minh là sự giản dị, tiết kiệm và sự gần gũi, chan hoà với mọi người tạo nên phong cách giao tiếp riêng, rất lịch sự nhưng chân thành và ấm áp, bên cạnh phong cách đó là tình yêu thiên nhiên, tinh thần lạc quan của một người luôn biết làm chủ. Tình cảm đó chính là nguồn cảm xúc dồi dào để Người sáng tác những bài thơ nói về thiên nhiên, đất nước, con người. Với Hồ Chí Minh, khi hoạt động bí mật trong rừng sâu hay khi hoà bình về thành phố, thiên nhiên, với những “ mây, gió, trăng, hoa, tuyết, núi, sông” luôn gần gũi, gắn bó với cuộc sống của Người ...

Câu trả lời:

Sự vô lễ của En-ri-cô với mẹ trước mặt cô giáo làm người bốrất đau lòng, ông cảm thấy như một nhát dao đâm vào tim: “En-ri-cô của bố ạ! Sự hỗn láo của con như một nhát dao đâm vào tim bốvậy!”. Từ đau lòng, người bốchuyển sang tức giận người con vô lễ, sự tức giận của bốdường như là không thể kìm nén được khi bốnhớ lại những gì mẹ đã làm cho con khi con còn nhỏ: “bố không thể nén được cơn tức giận đối với con”. Điều này trở thành lí do người bốphải phê phán nghiêm khắc con bằng một bức thư chứa chan tình cảm.

Để cho conthấy được lỗi lầm của mình, người bốđã chỉ cho En-ri-cô thấy được tình yêu thương vô bờ bến và sự hi sinh cao cả của người mẹ đối với En-ri-cô: “Bốnhớ, cách đây mấy năm, mẹ đã phải thức suốt đêm, cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ, khóc nức nở khi nghĩ rằng có thể mất con!”, và “Người mẹ sẵn sàng bỏ hết một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con!”. Nêu ra những việc làm nhỏ nhất đến những sự hi sinh cao cả, người bố đã cho thấy được giá trị của người mẹ đối với đời sống của người con: “Hãy nghĩ kĩ điềunày, En-ri-cô ạ: Trong đời con có thể trải qua những ngày buồn thảm, nhưng ngày buồn thảm nhất sẽ là ngày mà con mất mẹ”. Không chỉ hôm nay và mai sau vẫn thế: “Dù có lớn khôn, khỏe mạnh thế nào đi chăng nữa, con sẽ vẫn tự thấy mình chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp, yếu đuối và không được chở che”. Nêura những điều này, người bố mong muốn En-ri-cô thấy được giá trị của người mẹ trong cuộc sống, những điều đó là tài sản vô giá mà nếu đánh mất đi, con sẽ không bao giờ tìm lại dược. Những gì hôm nay con làm mẹ buồn thì mai sau khi nhớ lại con “sẽ không thể sống thanh thản”. Khi đó “Dù có hối hận, có cầu xin linh hồn mẹ tha thứ... tất cả cũng chỉ vô ích, Lương tâm con sẽ không một phút nào yên tĩnh. Hình ảnh dịu dàng và hiền hậu của mẹ sẽ làm tâm hồn con như bị khổ hình. En-ri-cô này! Con hãy nhớ rằng, tình yêu thương, kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả. Thật đáng xấu hổ và nhục nhã cho kẻ nào chà đạp lên tình thương yêu đó”.

Những lời nói của bố không phải để ghét bỏ con, đe dọa con mà thể hiện một tình thương yêu thật sự đối với con, muốn làm cho con hiểu đượcnhững giá trị đích thực của cuộc sống. Một lời yêu cầu mà bốđặt ra với con thật đẹp, thật ý nghĩa, giúp thắt chặt tình cảm mẹ con, tình cảm gia đình: “Từ nay, không bao giờ con được thốt ra một lời nói nặng với mẹ. Con phải xin lỗi mẹ, không phải vì sợ bố, mà do sự thành khẩn trong lòng. Con hãy cầu xin mẹ hôn con, để cho chiếc hôn ấy xóa đi cái dấu vết vong ân bội nghĩa trên trán con”.

Lời nói của người bố thật giản dị và thắm thiết, thể hiện tình, thương con của ông. Bố thương con nhưng bốkhông hề chiều con mà trái lại bố rất nghiêm khắc, một sự nghiêm khắc tích cực. Lời phê phán của bố vừa có lí, vừa có tình, vừa thể hiện tình yêu thương chân thành và trọn đạo lí: “Bố rất yêu con, En ri-cô ạ, con là niềm hi vọng thiết tha nhất của đời bố, nhưng thà rằng bố không có con, còn hơn là thấy con bội bạc với mẹ”.

Những lời nghiêm khắc nhưng chân thành của người bố đã giúp En-ri-cô nhanh chóng nhận ra lỗi lầm của mình đối với mẹ. En-ri-cô không những không giận bốmà trái lại, càng yêu thương bốhơn và nhận ra được những giá trị đích thực của tình mẹ con, tình chá con và tình cảm gia đình.

Câu trả lời:

Thúy Kiều, nhân vật chính trong Truyện Kiều, một cô gái tài sắc vẹn toàn, có tâm hồn cao thượng. Nhận dịp du xuân, nàng gặp Kim Trọng, một thanh niên hào hoa phong nhã. Hai người yêu nhau và cùng nhau thề nguyền thủy chung. Nhưng tai họa bất ngờ ập đến với Kiều. Gia đình bị nạn. Kiều tự nguyện bán mình chuộc cha. Bị bọn Mã Giám Sinh và Tú Bà đưa vào lầu xanh. Kiều định tự tử để thoát khỏi cảnh ô nhục nhưng không được. Sau lần mắc mưu Sở Khanh đi trốn bị bắt lại, bị đánh đập tàn nhẫn, nàng đành chịu tiếp khách. Ít lâu sau, Kiều được Thúc Sinh – một kẻ giàu có say mê nàng, chuộc nàng về làm vợ lẽ. Nhưng chưa được một năm Kiều lại bị Hoạn Thư, vợ cả của Thúc Sinh, bày mưu bắt về hành hạ. Nàng bị bắt làm con ở hầu rượu gãy đàn mua vui cho vợ chồng ả. Khổ nhục quá, Kiều bỏ trốn khỏi nhà Hoạn Thư nhưng lại lọt vào một lầu xanh khác. Ở đây, nàng gặp Từ Hải và trở thành vợ người anh hùng này. Phất cờ khởi nghĩa, hùng cứ một phương, Từ Hải giúp Kiều báo ân báo oán. Nhưng cũng chẳng bao lâu, Kiều bị mắc lừa Hồ Tôn Hiến, nàng khuyên Từ Hải ra hàng phục triều đình, Từ Hải bị phản bội và chết đứng. Kiều bị làm nhục và bị ép gả cho một viên thổ quan. Đau xót và tủi nhục, nàng đã tự tử ở sông Tiền Đường nhưng lại được sư Giác Duyên cứu sống. Kim Trọng và gia đình Thúy Kiều đi tìm. Sau mười lăm năm trời lưu lạc, Kiều trở lại sum họp với gia đình. Nàng từ chối không chắp nối mối duyên xưa cùng Kim Trọng mà họ trở thành bạn bè để giữ tình cảm cho được trong sáng và đẹp đẽ.

Câu trả lời:

Có một bài hát mang đậm cảm xúc về mẹ với một tấm lòng yêu thương bao la, vô bờ bến và nổi bật lên sự vị tha bao dung “ Mẹ là những tiếng hát ấm áp ru con khi đông lạnh về, mẹ là những ánh mắt lấp lánh đưa con đi trên đường quê, để con khôn lớn lên dang rộng đôi tay, và đưa chân bước đi theo từng đêm vui, mẹ vẫn thứ tha dù cho con mang bao nhiêu lầm lỗi. . ” Đó la những lời thể hiện sự bao dung từ mẹ dành cho mỗi chúng ta, dù cho vấy ngã hay có bao nhiêu lầm lỗi thì mẹ cũng vẫn tha thứ. Vậy vị tha có nghĩa là gì?

Trước hết có thể khẳng định vị tha là một phẩm chất tốt đẹp của mỗi con người chúng ta. Vị tha được hiểu là một trạng thái tâm lí tình cảm tha thứ cho những lầm lỗi của những người bên bạn. Vị tha rất cần thiết đối với mỗi người để có thể sống hòa đồng hòa thuận với nhau. Những sự tha thứ ấy sẽ mang đến những mối quan hệ tốt đẹp cho bạn.

Vị tha nên nuôi dưỡng xây dựng và phát triển từ khi chúng ta còn rất bé, từ khi đo học mới bước những bước chân chập chững vao cánh cổng trường tiểu học thì ta đã được học những câu chuyện về lòng vị tha tha thứ. Người ta nói rằng đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại thế nên một khi người ta biết lôi thì ta có thể tha thứ cho họ. Và như thế ngay từ nhỏ ta đã được học tha thứ và những biểu hiện tha thứ ở độ tuổi ấy vô cùng đơn giản thôi. Khi hai học sinh có lỗi với nhau, lí dó rất đơn giản như là chúng đố kị ganh ghét lẫn nhau, tranh giành vị trí đứng thứ nhất trong lớp. Tuy là nhỏ thật đấy nhưng khi con người được đặt lên bàn cân của quyền lợi bản thân thì thói ích kỉ được lôi ra kiểm soát những hành vi của họ. Chính vì thế nhiều khi dẫn đến những việc có lỗi với nhau, chính vì có lỗi nên gây ra ghét nhau, thù nhau. Cuộc sống còn gì vui nữa khi đến lớp suốt ngày không động đến nhau, nói móc nhau rồi cãi chửi nhau. Điều ấy không những không tốt mà còn làm xấu đi hình tương của bạn trông mắt mọi người xung quanh. Khi người ta có lỗi với mình mà bạn đó xin lỗi rồi thì cũng nên tha thứ vì nếu tha thứ bạn sẽ không phải nóng mắt khi nhìn thấy người có lỗi với mình nữa, không phải cãi nhau với ai nữa. Sự vị tha của bạn sẽ khiến cho người có lỗi với bạn cảm thấy hổ thẹn hơn, đồng thời tôn trọng và nể phục bạn hơn.

Hay khi trưởng thành và đi làm cũng thế, công việc luôn tạo ra một chiến trường cạnh tranh khốc liệt hay cuộc sống luôn tao ra những mâu thuẫn để nảy sinh tranh giành của chúng ta và bắt chúng ta phải vượt qua nó. Đó là sự cạnh tranh của công ty nay với công ty khác hay cạnh tranh giữa đồng nghiệp với nhau. Sống là phải biết vươn lên nhưng không có nghĩa là đạp đổ người khác xuống. Nhưng quyền lợi cá nhân làm cho họ mâu thuẫn và bất chấp hãm hại người kia. Mặc dù họ có thể làm bạn bị thương đi chăng nữa nhưng khi họ có ý ăn năn thì ta hãy mở rộng lòng vị tha của mình để tha thứ cho họ. Vì nếu không chúng ta lúc nào cũng phải sống trong căm thù trong oán hận, cảm giác đó thật không thanh thản chút nào. Hãy cứ tin một điều rằng những việc mình làm ngày hôm nay sẽ có kết quả hoặc hậu quả hay sự trả giá, Họ làm sai thì cũng có ngày họ bị người khác đối xử như thế mà người đó không phải bạn. Dù thế nào đi nữa khi họ thật sự xin lỗi thì hãy để mọi chuyện theo gió bay đi.

Đó là những mối quan hệ ngoài xã hội, còn mối quan hệ trong gia đình thì càng phải phát huy sự vị tha. Chẳng thế mà dù mình có sai biết bao nhiêu lần bố mẹ vẫn yêu thương đùm bọc lấy ta không bỏ rơi ta ngay cả khi hoàn cảnh khó khăn ngoài sức lo của bố mẹ. hay trong quan hệ vợ chồng cũng thế, đôi khi những ham muốn, những cám dỗ làm cho người đàn ông không vững lòng thì khi họ ăn năn và chỉ có một lần có lỗi thì những người vợ hãy tha thứ cho họ, nghĩ đến cuộc sống mai này với những đứa con của mình.

Có thể nói vị tha là một phẩm chất cao cả của con người. đó la sự chấp nhận những lỗi lầm mà người ta đã mang đến cho mình để tha thứ cho người ta. Chịu thiệt về bản thân để đem lại một mối quan hệ tốt đẹp với mọi người. Dù vậy nhưng đổi lại ta có một cuộc sống thanh thản khi không còn phải căm ghét ai nữa, đồng thời người ta cũng thêm phần nể phục yêu mến và kính trọng bạn, Vậy nên hãy luôn vị tha bạn nhé!