HOC24
Lớp học
Môn học
Chủ đề / Chương
Bài học
làm ơn giúp mk với
ai làm dc mk sẽ cho ****
Alanin có công thức là
A. H2N-CH2-COOH
B. CH3-CH(NH2)-COOH
C. C6H5-NH2
D. H2N-CH2-CH2-COOH
Vì có now đứng đầu nên câu này động từ ta chia thì hiện tại tiếp diễn.
=> Động từ điền vào chỗ trống là : going hoặc travelling ( vì đi đến đâu mà ở sau có to nên ta dùng hai động từ đó.)
=> Câu đó là :Now he is going to the coutryside with his son,Nam.
Hoặc Now he is travelling to the coutryside with his son,Nam.
Cấu tạo tế bào :
Hình thái của rễ cây trên cạn thích nghi với chức năng hướng tới nguồn nước, hấp thụ nước và ion khoáng.
- Nước luôn di chuyển thụ động theo cơ chế thẩm thấu từ đất vào rễ nhờ sự thoát hơi nước ở lá và hoạt động trao đổi chất của cây.
- Các ion khoáng xâm nhập vào rễ cây theo hai cơ chế: thụ động và chủ động.
- Nước và các ion khoáng di chuyển từ đất vào mạch gỗ của rễ theo hai con đường: con đường thành tế bào - gian bào và con đường chất nguyên sinh - không bào.
- Các nhân tố ngoại cảnh như áp suất thẩm thấu của dịch đất, pH, độ thoảng của đất ảnh hưởng đến sự hấp thụ nước và ion khoáng ở rễ.
Những điểm mới trong đời sống vật chất và xã hội của người nguyên thủy thời Hòa Bình - Bắc Sơn - Hạ Long :- Đời sống vật chất :+ Biết thường xuyên cải tiến công cụ lao động và sử dụng nhiều loại nguyênliệu làm công cụ và làm đồ gốm.+ Biết trồng trọt, chăn nuôi.+ Ngoài các hang động, mái đá, con người còn biết làm các túp lều bằng cỏ, cây để ờ. làm cho cuộc sống ngày càng ổn định hơn.— Về xã hội :+ Tổ chức "bầy người nguyên thủy" đã được thay thế bằng thị tộc, có sự phân công lao động rõ ràng.+ Thời kì này con người đã sống định cư lâu dài.
Tôi tên là An-đrây-ca. Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông ngoại tôi đã 96 tuổi nên rất yếu.
Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm !...”. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc. Tôi nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi được một lúc, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.
Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. Tôi ân hận tự trách: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết". Tôi oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi:
- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu, ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm được vài năm nữa!”.
Ukm !!!! Mình ko bik pạn nên c~~~~ chẳng sao :))