Đã bao giờ vào một sớm mai thức giấc, hít thở không khí trong lành, bạn chợt thấy yêu sao cái cây đầu ngõ, yêu sao bầu trời với những đám mây trôi lững thững? Đã bao giờ trên đường đi học, nhìn ngắm những đứa trẻ cắp sách tới trường với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, bạn lại thấy nhớ biết bao thầy cô, bè bạn? I – li – a Ê – ren – bua từng viết: “Lòng yêu nước ban đầu là lòng yêu những vật tầm thường nhất, yêu cái cây trồng ở trước nhà, yêu cái phố nhỏ đổ ra bờ sông, yêu vị thơm chua mát của trái lê mùa thu hay mùa cỏ thảo nguyên có hơi rượu mạnh (...)”. Đối với tôi cũng vậy. Tổ quốc trong tôi là một buổi sớm mai, là cái cây đầu ngõ, là con đường đi học. Tổ quốc in đậm hình bóng thân thương của những con người quanh tôi. Và từ hình ảnh những con người ấy, tôi đã yêu biết mấy Tổ quốc mình!
Tôi yêu những đứa bé dù đang rất nhỏ nhưng vẫn biết Việt Nam là quê hương, vẫn nở nụ cười xinh tươi khi ngắm nhìn lá cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió. Tôi yêu những buổi sáng thứ hai, học sinh trang nghiêm trong bộ đồng phục hát vang bài Quốc ca vào giờ chào cờ, bởi Quốc ca là giai điệu chung của dân tộc khi hai tiếng “đồng bào” cất lên cùng một nhịp, là bản trường ca thu nhỏ gói gọn những năm tháng lịch sử đầy thăng trầm, là bài học vỡ lòng về tình yêu nước…Vì vậy, mỗi khi hát Quốc ca, bạn và tôi hãy cùng đặt bàn tay lên ngực trái để khẳng định đó là câu hát của trái tim!
Tôi trân trọng những người nông dân Việt Nam. Họ mưu sinh trên mảnh đất khô cằn sỏi đá nhưng lại luôn cần mẫn, chăm chỉ, một nắng hai sương ngày ngày dắt trâu ra đồng đem đến bát cơm trắng, hạt gạo thơm ngon cho biết bao người. Họ gieo từng hạt thóc như gieo niềm tin, niềm hi vọng, khát khao một cuộc sống no ấm, đủ đầy. Trong thời bình cũng như kháng chiến, họ là lực lượng nòng cốt, là cội nguồn sức mạnh làm nên chiến thắng dân tộc.
Tôi khâm phục sự vững chãi, kiên cường của những người lính biển, họ vượt qua mọi khó khăn khi phải xa gia đình, người thân đi theo tiếng gọi của Tổ quốc. Họ luôn cầm chắc tay súng nơi đầu sóng ngọn gió, nơi có cột mốc chủ quyền, nơi lá cờ Tổ quốc tung bay. Và ở đó, những chàng trai lính đảo - những con người đầy nhiệt huyết có trái tim yêu nước luôn biết hi sinh và cống hiến ngày đêm đương đầu với sóng dữ. Họ chính là biểu tượng cao đẹp của Tổ quốc hôm nay:
“Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa
Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn”.
( “Tổ quốc nhìn từ biển” , Nguyễn Việt Chiến )
Trong cuốn sách “Tôi yêu Tổ quốc tôi, tôi yêu đồng bào tôi”, bạn Vũ Quý An đã viết: “Nếu Tổ quốc có một hương vị, nếu tôi có thể nâng niu bàn tay và đặt môi hôn, tôi nghĩ rằng nó sẽ có vị mặn. Vị mặn của biển khơi, vị mặn trong không khí của những miền duyên hải lồng lộng gió làm hồn người đằm lại. Vị mặn của hạt muối miền xuôi cần cù gửi lên miền ngược, vị mặn của máu, của nước mắt bà tôi trong những năm tháng kháng chiến khóc ông tôi, bác tôi, những người ra trận rồi không về - đất đai này mặn, nước non này mặn. Với tôi, Tổ quốc thật mặn”. Cũng có người bạn từng nói với tôi: “Tổ quốc Việt Nam có màu xanh thật đẹp và hiền hoà, màu xanh của chiếc áo tình nguyện, màu xanh làm ấm lòng đồng bào, sáng bừng cái chữ. Nụ cười trên môi, mồ hôi đổ xuống cho Tổ quốc thêm xanh. Màu xanh của lá chuối quen thuộc gói xôi bắp buổi sáng thưở còn thơ, của bánh chưng ngày Tết, của bánh tét đồng quê nội cặm cụi gói làm quà”. Nhưng với tôi, Tổ quốc còn có vị ngọt, ngọt quyến rũ, ngọt say đắm lòng người. Vị ngọt của những loài hoa trái đầu mùa đương thời nở rộ, vị ngọt của bầu sữa mẹ thuở ấu thơ, vị ngọt của món đặc sản cu đơ đất Hà Tĩnh quê hương tôi… và còn ngọt bởi tình người Việt Nam trong tim tôi thật ngọt!
Thế còn bạn? Trong trái tim bạn, Tổ quốc như thế nào? Bạn đã làm gì để yêu Tổ quốc? Hãy lắng nghe từ sâu thẳm trái tim mình và cùng chia sẻ cảm xúc, nghĩ suy về một dáng vóc của Việt Nam!