Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Hà Nam , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 110
Số lượng câu trả lời 902
Điểm GP 55
Điểm SP 1165

Người theo dõi (171)

Trần Tôn Nữ
Park Jihoon
bangtan sonyeondan
bangtan
Hải Đăng

Đang theo dõi (65)


Câu trả lời:

 

I. Suppy the correct form of the words:

1. Mai is ...bettter.. at Math than me. ( good )

2. Lien is our new ..classsmate... She learns English every well. (class )

3. My brother is not very ..sporty... He always stays at home and read books in the afternoon. ( sport )

4. Their mother is a nurse. She takes care of sick ..children... in the local hospital. ( child )

5. English is an ..interesting... and important subject. ( interrest )

6. In electronics they learn to repair ..houses... appliances. ( house )

7.The most popular .activity.... at recess is talking. ( act )

8. In the countryside, people often know all the people in their .neighborhood.... ( neighbor )

9. I'm a ..student... ( study )

10. What a ...lovely.. dress ! Did you make it yourself ? ( love )

11. Today Lien is ...unhappy.. his because she misses her parents. ( happy )

12. Trung's new house is ..bigger... than his old one. ( big )

13. They are ..talking... to there teacher. ( talk )

14. There are thirty-six ...classroom.. in our school. ( class )

15.He doesn't have many ....relative. in Ha Noi. ( relate )

16. Minh is . the best.. student in our class. ( good )

17. July is ..hotter... than August. ( hot )

18. What's ...the happest.. day in your life ? ( happy )

19. These bags are .more expensive.... than those ones. ( expensive )

20. That is the .most comfortable.... armchair i have. ( comfortable )

21. Is Vietnam ..larger... than Bristain? ( large )

22. Living in the city is ..noisier... than living in the countryside. ( noisy )

23. What is...the highest.. moustain in Viet Nam ? ( high )

24. That move is ..more boring... tan this one. ( boring )

25. Who is .the youngest.... Teacher in your school. ( young)

 

 

Câu trả lời:

Đã bao giờ bạn thấy mình biến thành một con vật do mắc phải lỗi lầm nào đó chưa? Vậy mà, có một lần vì nói dối mẹ mà tôi bị biến thành một con mèo trong ba ngày đêm liền. Biết bao rắc rối đã xảy ra trong những ngày này. Một hôm, tôi đang mải vui chơi trong nhà thì: “cheng”. Một tiếng gì đó kêu lên rồi thì mẹ bước lên và nói: “Hai chị em con làm gì thế này?”Một cái cốc đã bể và nó rất quan trọng đối với mẹ và ba tôi, tôi sợ vì chính tôi đã làm bể cái cốc đó. Thừa lúc có em gái tôi ở đó tôi liền nói: “Con không biết đâu, em làm đấy.” Rồi mẹ quay lại và mắng em tôi một trận. Buổi tối, lúc tôi đang ngủ say sưa trong chăn ấm thì đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói kì lạ văng vẳng đâu đây: - Này cháu, cháu thật không phải là đúa con ngoan, không phải là người chị tốt. Nay cháu phải mang hình dạng của một con mèo, cho đến khi cháu nhận ra lỗi của cháu! Giọng nói dần tắt hẳn. Đột nhiên cả người tôi nóng ran, tôi cảm thấy người mình hình như đang nhỏ dần. Tôi sờ khắp người, một cái đuôi đã mọc ra, tai vểch lên, mũi tẹt xuống và quanh mép lại còn lởm chởm vài sợi râu. Tôi chạy ra trước gương và hét toáng lên: “Mẹ ơi!”Nhưng nó không còn là tiếng là tiếng mẹ ơi nữa mà là tiếng meomeo. Mẹ bước lên phòng tôi kêu lên: “Ôi! Con mèo bẩn thỉu này từ đâu đến đây, Thuỷ Tiên đâu rồi? Rồi mẹ xách hai tai tôi lên ném ra ngoài đường. Tôi vừa hét la lối vừa khóc nức nở vì đau nhói. Tôi bực bội vì mẹ không nhận ra tôi và đau nhức vì bị mẹ ném ra đường. Vừa lạnh,vừa đau tôi lết thết đến một bụi cây góc phố. Sáng sớm, trời đầy sương và gió bấc, lạnh lẽo. Tôi thấy mẹ mở cửa, tôi liền chạy lại gọi “mẹ ơi!” Nhưng tôi chỉ còn nghe tiếng “meo…meo” vô nghĩa. Ngay lúc đó, mẹ lại gắt gỏng mắng: “Con mèo bẩn thỉu đâu đến đây, có phải mày là con mèo lúc tối không? Rồi mẹ cầm ngay cái gậy bên tường đánh tôi. Trên đường là các xe cộ đi lại tấp nập, nào là các em nhỏ nắm tay nhau đến trường, tôi liền thấy Hoàng và Quế Giang(hai người bạn thân của tôi)đang dắc xe đạp trên con đường quen thuộc mà tôi vẫn thường đến trường. Tôi lại gần và nói: “Các cậu ăn sáng chưa?” Câu hỏi mà tôi vẫn hỏi thường ngày. Nhưng thay vì trả lời câu hỏi đó thì hai bạn ấy sẵn sàng mấy cục đá dưới chân hai ấy lại ném tôi. Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã là một con mèo. Đến tối ngày thứ ba, vừa lạnh vừa đói lại vừa đau tôi khóc lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con hiểu ra rồi, con hiểu ra lỗi lầm của con rồi mẹ ơi, con nhớ ba mẹ quá! Hu…hu…hu!” Qua ba ngày đêm sống ở ngoài, thấm nhuần sự khổ cực khi sống mà không được bố mẹ chăm sóc, không được bạn bè yêu mến và tôi cũng hiểu ra rằng phải biết nhân lỗi khi làm sai việc gì đó