Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Hà Nội , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 40
Số lượng câu trả lời 272
Điểm GP 39
Điểm SP 450

Người theo dõi (59)

Hoàng Trang
Tú Anh Dương
PanhPeo Nanh
Lưu Ái Linh

Đang theo dõi (0)


Câu trả lời:

Cuối thế kỷ XIX, khi các phong trào đấu tranh chống Pháp lần lượt bị thất bại, đất nước chìm ngập trong đau thương. Bước sang đầu thế kỷ XX, hưởng ứng luồng gió mới từ phương Tây thổi tới, những con người yêu nước, quyết chí dành tự do cho dân tộc lại náo nức bước vào một cuộc đấu tranh mới, theo khuynh hướng dân chủ tư sản.

Phan Bội Châu xuất thân nho học song lại là người sớm có tinh thần tiên tiến, bắt nhịp với thời đại mới. Cái chí khí "phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất" (giàu sang không thể làm cho mê đắm, nghèo khó không thể làm cho thay lòng đổi dạ, uy vũ không thể làm cho khuất phục) của một nho gia đã biến thành bản lĩnh vững vàng, thành cốt cách anh hùng trước cơn tai biến nguy nan của một chí sĩ cách mạng. Ngày 19-1-1914, Phan Bội Châu bị bắt giam vào ngục Quảng Đông. Trước đó, thực dân Pháp đã kết án tử hình vắng mặt đối với ông. Bài thơ Cảm tác vào nhà ngục Quảng Đông nằm trong Ngục trung thư - một huyết tâm thư tuyệt mệnh. Ngay từ đêm đầu tiên vào ngục Phan đã làm hai bài thơ Nôm (Cảm tác vào nhà ngục Quảng Đông là một trong hai bài ấy): "Làm xong hai bài thơ tôi ngâm nga lớn tiếng rồi cả cười, vang động cả bốn vành, hầu như không biết thân mình đang bị nhốt trong ngục". Xem ra, tù ngục cũng chẳng mảy may khiến bậc trượng phu nao núng.

Đây là bài thơ thất ngôn bát cú Đường luật. Hai câu vào bài thể hiện ngay khẩu khí của bậc anh hùng:

"Vẫn là hào kiệt, vẫn phong lưu

Chạy mỏi chân thì hãy ở tù".

Nhân vật trữ tình hiện ra với một phong thái đường hoàng, tự tin đến ngang tàng, ngạo mạn. Giọng đùa vui, tự trào làm tan biến đi cảm giác của một người tù, chỉ thấy một tư thế cao ngạo, xem thường hiểm nguy, cổ nhân nói: Trí hơn vạn người gọi là "anh", trí hơn nghìn người gọi là "tuấn", trí hơn trăm người gọi là "hào", trí hơn mười người gọi là "kiệt". Kẻ tài trí hơn người, phong thái ung dung, đường hoàng (phong lưu) đang ngân nga tỏ chí. Hai từ vẫn trong câu thơ đầu mang đậm tính khẩu ngữ. Một sự việc nghiêm trọng (tù) được nói đến bằng một thái độ cười, cợt, xem thường. Bị giam hãm trong tù ngục (lại là tử tù!) mà cứ như khách tài tử tạm dừng chân trên chặng đường dài dặc. Hoàn cảnh dù có đổi thay, tai biến có thể đến bất cứ lúc hào nhưng chí khí thì chẳng khi nào dời đổi.

Hai câu tiếp, giọng thơ chợt chuyển:

Đã khách không nhà trong bốn biển,

Lại người có tội giữa năm châu

Tác giả tự nghiệm về thân thế của mình. Một cuộc đời bôn ba đầy sóng gió. Phan Bội Châu từng phiêu bạt khắp nơi (khi Trung Quốc, khi thì Nhật Bàn, Thái Lan). Trên hành trình lưu lạc ấy ông đã phải trải qua biết bao cay đắng, cực khổ.

Chỉ vì hết lòng muốn tìm đường cứu nước, chỉ vì yêu đất nước, dân tộc mình mà người chí sĩ bị xem như một tội nhân, bị truy nã khắp nơi. Phiêu bạt, lênh đênh, chẳng được yên ổn bao giờ, con người ấy cất tiếng than cho mình cũng là đau cho nỗi đau chung của một đất nước đang mất chủ quyền. Tiếng thở dài ấy là của bậc anh hùng. Cái buồn ấy là cái buồn của một người tù yêu nước, của một nhân cách phi thường. Một phút ngẫm ngợi về mình để rồi lại sang sảng ca lên âm giai lãng mạn:

Bủa tay ôm chặt bồ kinh tế

Mở miệng cười tan cuộc oán thù.

Kinh tế - kinh bang tế thế, người chí sĩ chẳng lúc nào thôi ôm ấp hoài bão trị nước cứu đời. Đây là con đường Phan đã chọn, nguyện dấn thân, vẫn là cái khẩu khí hơn người, tiếng "cười" của một người tù sao mà khoáng đạt đến thế. Đến độ ta chỉ còn thấy âm hưởng hào hùng bao trùm tất cả, lấn át tất cả như cánh buồm thênh thênh lướt sóng đại dương. Lối nói khoa trương đã được sử dụng để biểu đạt cái chí lớn lao, khát vọng xoay chuyển càn khôn. Như trong bài thơ Chơi xuân, Phan viết:

Phùng xuân hội, may ra, ừ cũng dễ,

Nắm địa cầu vừa một tí con con.

Đạp toang hai cánh càn khôn,

Đem xuân vẽ lại trong non nước nhà...

Hai liên giữa câu 3 - 4 và câu 5-6 của bài thơ Cảm tác vào nhà ngục Quảng Đông đã tuân thủ khuôn mẫu của một bài thơ thất ngôn bát cú luật Đường trong đối ý, đối lời. Sự đăng đối, hài hòa ở những câu thơ này góp phần tạo ra ấn tượng về cái vững vàng. Các cặp từ đối: bốn biển - năm châu, bủa tay - mở miệng, bồ kinh tế - cuộc oán thù khiến cho tầm vóc của người chi sĩ trở nên phi thường phù hợp với âm hưởng chủ đạo của bài thơ.

Bản lĩnh và tư thế khác người của người anh hùng yêu nước được khẳng định dứt khoát trong hai câu thơ kết bài:

Thân ấy hãy còn, còn sự nghiệp,

Bao nhiêu nguy hiểm sợ gì đâu!

Con người ấy còn sống là còn tranh đấu đến cùng cho lý tưởng chính nghĩa của mình. Hai chữ còn ngắt ra, điệp lại càng tăng thêm sắc thái mạnh mẽ, dứt khoát cho câu thơ. Ý chí thép sẽ chiến thắng hiểm nguy.

Cả bài thơ toát lên một tinh thần bất khuất, một tư thế vững vàng của bậc trượng phu trong cơn sóng gió. Truyền thống yêu nước, chí khí anh dũng của dân tộc đang tiếp tục mạch chảy bất tận trong tâm huyết chí sĩ Phan Bội Châu. Hình ảnh người anh hùng đã tạc vào lịch sử như một minh chứng cho tinh thần yêu nước, xả thân vì lý tưởng chính nghĩa.

Câu trả lời:

Gấu trúc là một trong các sinh vật hoang dã được yêu mến nhất. Mọi người, nhất là trẻ em đều thích loài vật mập mạp, dễ thương và lành tính này. Gấu trúc được xem là loài vật biểu tượng của Trung Quốc và cũng là đại diện cho các loài đang bị đe dọa nghiêm trọng. Tớ là biểu tượng của Trung Quốc.

Sở dĩ gấu trúc đang ở trong tình trạng nguy hiểm vì chúng sinh sản ít, các con non lại khó sống và diện tích phù hợp để sinh sống trong tự nhiên lại quá nhỏ hẹp (chỉ sống trong rừng tre, trúc ở các vùng núi cao tại một số tỉnh Trung Quốc). Ngoài ra, chúng cũng có thể dính bẫy của thợ săn dù họ muốn nhắm tới các loài khác như hươu nai.

Nhìn yêu chưa này? Vì sao gấu trúc mang bộ áo đen trắng? Các nhà khoa học vẫn chưa rõ về chuyện này. Người ta đặt giả thuyết có thể chúng dần phát triển bộ lông này để dễ tìm thấy nhau hơn. Một giả thuyết khác lại cho rằng bộ lông đen trắng ngụy trang tốt hơn khi đang trèo lên ngọn cây. Quả thật phân biệt rõ một con gấu trúc khi nó ở trên ngọn tre là điều rất khó. Mỗi con gấu có một bộ lông khác nhau nhau và một số ít con còn có lông màu nâu – trắng. Chui lên cây ngủ cơ đấy. Cuộc đời của gấu trúc diễn ra như thế nào? Khi mới sinh, gấu trúc con dài khoảng 15 – 17 cm so với chiều dài lên tới 1,5m lúc trưởng thành. Chúng cũng không có lông và rất yếu ớt. Gấu trúc mẹ rất cưng chiều đứa con nhỏ của mình, nó thường ôm con sát vào ngực để sưởi ấm và ở bên con nhiều ngày liền mà không màng ăn uống. Tới khi 9 tháng tuổi, gấu trúc con bắt đầu ăn tre, trúc và tới khi 18 tháng tuổi, chúng có thể sống tự lập. Gấu trúc con đấy, nhìn yếu ớt quá. Vòng đời của gấu trúc kéo dài tới 20 – 30 năm, tùy thuộc vào việc chúng sống hoang dã hay được nuôi. Gấu trúc nuôi sẽ sống lâu hơn vì được chăm sóc tốt. Đồ ăn yêu thích Không như anh bạn Po tham ăn trong Kungfu Panda, gấu trúc hầu như chỉ ăn cành, lá non của tre, trúc và một ít côn trùng hoặc trứng. Thức ăn chủ yếu của chúng là tre, trúc và điều này góp phần tạo ra hình ảnh hiền lành cho loài vật này. Tớ ăn uống giản dị lắm. Mỗi ngày, gấu trúc dành tới 12 giờ để ăn trong những khu rừng ẩm ướt và lạnh lẽo trên núi cao Trung Quốc. Đó không phải là thứ thức ăn bổ dưỡng nên gấu trúc phải ăn rất nhiều, có thể lên tới gần 40kg tre, trúc một ngày. Nếu các rừng tre bị thu hẹp, gấu trúc sẽ gặp mối nguy hại vô cùng lớn. Hiện tại chỉ còn khoảng 1600 con đang sống trong các khu rừng này. Gấu trúc cũng có "nghề nghiệp" hẳn hoi Vào những năm 70, chính phủ Trung Quốc đã biến gấu trúc thành một dạng “đại sứ” của mình qua quá trình trao đổi với các vườn thú trên thế giới. Điều này đánh dấu sự trao đổi văn hóa đầu tiên giữa CHND Trung Hoa và Phương Tây. Một bé gấu trúc dễ thương! Tuy nhiên, kể từ năm 1984, người Trung Quốc đã biến gấu trúc thành một món hàng. Họ cho các vườn thú khắp nơi thuê gấu trúc với giá 1 triệu USD 1 năm và ra điều kiện bất cứ con gấu trúc con nào sinh ra trong thời gian cho thuê cũng thuộc về Trung Quốc. Tuy nhiên vẫn có nhiều vườn thú tìm cách thuê gấu trúc để thỏa mãn yêu cầu của khách thăm quan, nhất là các em nhỏ.

Câu trả lời:

thứ nhất, nó điệp trùng ở cấu trúc các đoạn thơ. Mỗi đoạn thơ bốn câu, bao gồm hai câu đầu nói đến ông đồ (gián tiếp hay trực tiếp), và hai câu sau, tình cảm của nhà thơ (hay cái nhìn của ông đồ? Giấy đỏ... mực đọng... lá vàng... mưa bụi). Nếu ta ghép lại thành hai bài thơ riêng, bài 1 gồm các câu thơ 9, 10 - 13, 14 - 17, 18 và bài 2 gồm các câu thơ 11, 12 - 15, 16 — 19, 20, ta sẽ có một hình ảnh toàn vẹn về ông đồ, mờ dần rồi biến hẳn (Nhưng mỗi năm mỗi vắng - Người thuê viết nay đâu? / Ông đồ vẫn ngồi đấy - Qua đường không ai hay,/ Năm nay đào lại nở - Không thấy ông đồ xưa), và ta sẽ có một bài thơ về biến diễn tình cảm của nhà thơ (Giấy đỏ buồn không thắm - Mực đọng trong nghiên sầu, / Lá vàng rơi trẽn giấy, Ngoài giời mưa bụi bay,/ Những người muôn năm cũ - Hồn ở đâu bây giờ?). Bóng dáng ông đồ chìm dần và tình cảm của nhà thơ tăng dần về nỗi cô đơn. Đó là những xung đột giữa các nhịp mạnh và các nhịp nhẹ, tạo nên sức sống động của bài thơ.
Thứ hai, trùng điệp của nhịp thơ (2+3) trong sáu câu tả tình:

Giấy đỏ / buồn không thắm
Lá vàng/ rơi trên giấy
Ngoài giời mưa bụi bay v.v...

Những trùng điệp diễn đạt nỗi luyến tiếc buồn thương mênh mông, nỗi buồn tan vào không gian mờ mịt (mưa bụi ngoài giời, hồn ở đâu), vào thời gian thăm thẳm (muôn năm cũ).

Thứ ba, trùng điệp đối xứng từng cặp sóng đôi, tha thiết, không thôi: cùng những câu thơ trên còn gây nên điệu nhạc một khúc ngâm, một bi ca cổ điển:

Giấy đỏ buồn không thắm - Mực đọng trong nghiền sầu.
Lá vàng rơi trên giấy - Ngoài giời mưu bụi bay.

Tất cả trùng điệp trên tạo cho ông đồ chất thơ tuyệt đối, tính nhạc thuần túy, thơ là trùng điệp.

Một số nhà bình luận nói đến “chủ đề hoài cổ” của thơ Vũ Đình Liên, có lẽ chưa đủ, và có lẽ ông đồ còn là một triết lí về thời gian.

Thời gian khách quan: Mỗi năm hoa đào nở và năm nay đào lại nở: hoa đào, biểu tượng của thời gian vần vũ, đi rồi trở về, mãi mãi, vô tình, vui tươi và nghiệt ngã.

Thời gian con người, thời gian văn hóa: ông đồ bày mực tàu giấy dỏ và không thấy ông đồ xưa. Ông đồ đến và ông đồ biến đi vĩnh viễn, nay chỉ còn là nỗi nhớ (ông đồ xưa) buồn man mác.

Hai thời gian này va chạm nhau và gây nên những bi kịch. Ông đồ là một bi kịch.

Câu trả lời:

Trong cuộc sống ta đã từng cho đi và đã từng nhận lại rất nhiều thứ tình cảm cao đẹp và tình yêu thương chính là một trong những điều tốt đẹp ấy, nó đem lại hạnh phúc cho cả hai phía, nói bồi đắp tâm hồn, hoàn thiện tính cách cho con người. Vậy lòng yêu thương là gì? Tuổi trẻ hiện nay cần thực hiện ra sao?

Trước hết ta phải hiểu lòng yêu thương là gì? Đó là một thứ tình cảm cao đẹp và nồng nhiệt mà con người dành tặng cho nhau, Nó là tình cảm đôi lứa, tình cảm gia đình, bạn bè, tình đồng chí và cao hơn nữa là tình người nói chung. Dù là tình cảm cụ thể nào đi chăng nữa thì tình yêu thương cũng có biểu hiện là sự quan tâm, chăm sóc, chia sẻ giúp đỡ lẫn nhau khi vui, khi buồn và tình cảm ấy là tình cảm xuất phát từ sự chân thành trong sáng chỉ trao đi mà không nhận lại, cũng có nghĩa là không đòi hỏi mà cũng chẳng tính toán.

Trong cuộc sống ta có rất nhiều nguồn hạnh phúc, trong đó lòng yêu thương là hạnh phúc giản dị mà vô cùng lớn lao. Vì tình yêu thương sẽ làm cho cuộc sống trở lên tốt đẹp hơn, sự yêu thương giúp đỡ người khác sẽ bù đắp được cho phần nào những thiếu thốn về vật chất hay xoa dịu đi những lỗi đau về tinh thần mà những người xung quanh đang phải chịu đựng, mang lại niềm vui, niềm hạnh phúc, giúp họ thêm nghị lực, niềm tin để vươn lên giữa cuộc đờ. Không chỉ vậy, được yêu thương người khác cũng là niềm hạnh phúc là ý nghĩa của cuộc đời bởi ” Sống là cho đi đâu chỉ nhận riêng mình”.

Thực tế trong văn học chúng ta đã bắt gặp rất nhiều biểu hiện cao đẹp của lòng yêu thương đó là tình bạn chân thành của Lưu Bình Dương Lễ thứ tình cảm không màng về vật chất: ” Bạn đến chơi nhà”, tình cha con sâu nặng trong hoàn cảnh éo le của chiến tranh đó là ông Sáu và bé Thu trong truyện “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng, tình làng xóm chân thành trong những lúc khó khăn, đó là sự giúp đỡ cảm động khi bà lão chia sẻ với gia đình chị Dậu, tình đồng chí chung lưng đấu cật trong hoàn cảnh gian khổ trong bài thơ đồng chí của Chính Hữu,… có thể nói, tình yêu thương là một truyền thống đạo lý của dân tốc Việt Nam, nó thể hiện rất rõ khi đất nước có giặc ngoại xâm và ngày nay chúng ta cần phát huy truyền thống ấy bằng các phong trào ủng hộ quỹ người nghèo, ủng hộ nạn nhân chất độc da cam, hiến máu nhân đạo, trái tim cho em…Mỗi khi đồng bào miền Trung gặp thiên tai, chúng ta giúp họ vượt qua khó khăn với cả tấm lòng ” lá lành đùm lá rách”. Bản thân là học sinh chúng ta hãy thể hiện tình yêu thương từ những việc làm nhỏ nhất, hãy dắt tay một em nhỏ, một cụ già qua đường, động viên các bạn khi gặp những khó khăn, dành phần tiền ăn sáng của mình tạo quỹ thập đỏ trong nhà trường, giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh gia đình khó khăn biết vượt khó học giỏi… Mỗi khi làm việc đó ta sẽ thấy vui hơn, hạnh phúc hơn và thấy tâm hồn mình cao đẹp hơn được mọi người tin yêu và kính trọng.

Tuy nhiên, nếu thiếu lòng yêu thương cuộc sống con người sẽ trở nên trống rỗng, cằn cỗi, tâm hồn con người bị sơ cứng, ích kỷ, hẹp hòi, đó là những con người cả đời chỉ lo đến quyền lợi cá nhân, thờ ơ vô cảm trước nỗi đau bất hạnh của người khác, đó là biểu hiện của lối sống ích kỷ, hẹp hòi đi ngược với đạo lý ” thương người như thể thương thân” họ đáng bị xã hội lên án. Và chúng ta đừng bao giờ như họ, hãy yêu thương chân thành không vụ lợi, thậm chí ngay cả bản thân phải sống trong hoàn cảnh bất hạnh, nghèo khổ cũng cần phải yêu thương người khác.

Như vậy, lòng yêu thương là một tình cảm cao đẹp, là đạo lý làm người mang lại hạnh phúc cho bản thân và những người xung quanh. Vì thế chúng ta- tuổi trẻ hôm nay hãy mở rộng cánh cửa trái tim mang ngọn lửa yêu thương đến với mọi người để cuộc sống này trở nên tốt đẹp hơn.