Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Long An , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 1
Số lượng câu trả lời 311
Điểm GP 41
Điểm SP 533

Người theo dõi (53)

Đang theo dõi (0)


Câu trả lời:

Sau giờ chào cờ đầu tuần, chúng tôi trở về lớp học. Cô giáo chủ nhiệm của lớp 5A chúng tôi đã có mặt từ lúc nào. Cô mỉm cười đáp lời chào của chúng tôi rồi ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống. Tiết học bắt đầu.

Như thường lệ, cô nhìn khắp lớp một lượt kiểm tra xem bạn nào vắng mặt. "Chúng ta bắt đầu tiết Tập đọc nhé!” Nói xong, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, giở sổ ra gọi các bạn lên trả bài. Hôm nay, bạn nào cũng thuộc bài, cô mỉm hài lòng nét mặt rạng rỡ hẳn lên. Kì thực cô đã gần ba mươi và đã có hai em nhỏ: một em học lớp Hai và một em học mẫu giáo. Cô nhận xét và biểu dương tinh thần học tập của chúng tôi rồi chuyển sang bài mới. Bài "Mùa hoa bưởi” một bài thơ được sáng tác theo thể thơ tự do, phù hợp với cách diễn tả tình cảm khoáng đạt và sâu lắng. Lớp tôi, ai cũng thích cô đọc thơ. Chao ôi! Giọng đọc của, cô mới ngọt ngào, truyền cảm làm sao! Tôi ngồi khoanh tay, mắt chăm chú nhìn cô, cố nuốt lấy từng từ, từng chữ, từng câu thơ mượt mà. Giọng cô lúc trầm lúc, lúc bổng tha thiết như âm điệu dân ca xứ Nghệ. Đọc xong, cô yêu cầu một bạn đọc lại.

Sau đó, cô tiếp tục giảng bài. Cô giảng cặn kẽ từng ý thơ, lời thơ, nhịp điệu, từ ngữ, hình ảnh, âm thanh… Cô cho chúng tôi biết sông Ngàn Phố ở nơi nào trên bản đồ, rồi cho xem tranh vẽ cảnh vườn bưởi, dòng sông Ngàn Phố với những chuyến đò đầy ắp bưởi xuôi ngược. Cô vừa giảng, vừa ghi bằng những ý chính của bài. Cái dáng cao cao, thon thả được bó gọn trong chiếc áo dài màu thanh thiên di chuyển thật nhẹ nhàng, khi thì trước mặt chúng tôi, khi thì trên bục giảng. Bàn tay cô chậm rãi từng nét, từng dòng đều tắp hiện dần lên trên tấm bảng đen thật rõ ràng. Mỗi khi gọi bạn nào lên trả lời câu hỏi, cô nhìn bạn, ánh mắt thật dịu dàng pha lẫn sự khuyến khích động viên. Cuối tiết học, bạn nào cũng đọc thật diễn cảm bài thơ và dường như ai cũng gần thuộc lòng. Cô nở một nụ cười rạng rỡ rồi nhận xét tiết học hôm nay, tuyên dương những bạn học nghiêm túc, phát biểu sôi nổi, đồng thời cô cũng nhắc nhở thêm một số bạn chưa đóng góp ý xây dựng bài hoặc còn chưa nghiêm túc, chưa tập trung, hay nhìn ra ngoài.

Cô chủ nhiệm của mình hết lòng thương yêu học sinh. Lúc nào cô cũng mong chúng mình học tốt. Cô thường nói: “Mỗi tiết học là một bài học quý cả về kiến thức, kĩ năng và đạo lí làm người”.

Câu trả lời:

Mỗi buổi trưa như thường lệ, chúng em lại đi học. Hôm nay, em vào lớp trước nửa giờ để chuẩn bị cho bài kiểm tra tiết học đầu. Tình cờ em thấy các bạn đang chơi trò đánh banh đũa.

Dưới bóng cây me tây xanh um tàn lá, những chú chim nhảy nhót chuyền cành với tiếng hót lánh lót thật vui tai, các bạn gái lớp em đang ngồi xì xụp quanh các rễ cây nổi to như những con trăn lớn để theo dõi cuộc chơi.

Bạn Khánh Tâm vì chơi trượt, mọi người thét lên: “Minh Nguyệt đâu vào chơi đi bạn”. Minh Nguyệt đứng dậy, bạn vuốt vuốt cái áo nếp quần một chút, mặt thoáng đỏ ửng lên vì xúc động. Bạn ngồi xuống cầm lấy trái banh nhỏ màu đọt chuối đã sờn lớp lông mịn ở bên ngoài.(Khánh Tâm bảo đó là banh quần vợt mà ba bạn cho bạn). Bạn thu gom chừng chục cái ống mủ dài như những chiếc đũa (thứ ống vẫn dùng để uống nước ở quán giải khát ấy mà!). .Tuy bạn run run, có lẽ vì xúc động quá. Bạn bỏ tất cả xuống đất và dùng hai tay ém mái tóc của mình lại phía sau. Bạn tháo cái kẹp và cột nhanh bằng sợi dây thun. Mọi người hồi hộp. Có tiếng giục: “Nhanh đi, nhanh đi Minh Nguyệt, còn đến lượt mình nữa mà!”. Minh Nguyệt mà vào rồi thì không đến lượt cậu!”. – Có tiếng đáp lại. Nguyệt nhìn mọi người ánh mắt như biết lỗi và lí nhí: “Cho mình lau mặt cái đã” rồi bộn lấy mùi soa lau nhanh những giọt mồ hôi lâm tâm.

 

Nguyệt bắt đầu chơi. Bạn xòe ngửa bàn tay trắng hồng với những ngón búp măng thon thon. Ngón tay cái ôm tròn những chiếc ống mủ năm ngay trên lòng bàn tay, bốn ngón còn lại khum khum nâng đỡ trái banh. Đôi mắt lóng lánh của bạn nhìn chăm chú vào trái banh rồi bất ngờ tay bạn hất ngược lên, quả banh bay như xoáy trên không trung Mắt bạn như bám vào đường lên cua trái banh và theo dõi nó rớt xuống. Bàn tay của bạn rất khẩn trương và bình tĩnh thả đều từng ống mủ trẻn mặt đất Vừa rải xong thì banh đã rớt gần chạm đất, may mà Nguyệt với kịp. Sau những phút giầy loạng choạng ban đầu khiến ai cũng “đứng tim” thay cho bạn giờ thì những trái banh cứ vụt lên rớt xuống đều đặn như muốn tinh nghịch bay lên không để nhìn cho rổ những chú chim chuyền cành và cũng muốn nằm xuống trong vòng tay thon thả của Nguyệt. Những chú chích chòe giờ cũng thôi hót, dường như chăm chú theo dõi tài năng của Nguyệt. Mọi người cứ nhấp nhom không yên, lâu lâu lại có tiếng: “Ô! À…” để biểu hiện sự ngạc nhiên thích thú khi Nguyệt cứu được những trái banh ngỡ như đá chạm đất và trượt khỏi vòng tay với.

Nguyệt càng đánh càng sôi nổi, những chặng đường sau của trò chơi càng phức tạp, người bạn nghiêng ngả khiến cho cái tóc đuôi gà phía sau cũng ngúng nguẩy. Đầu bạn giờ đây cứ cúi xuống ngẩng lên nhìn như một con rối nhưng không ai phát hiện ra cái nét ngồ ngộ đó. Ai cũng đang mải mê theo dõi kết cục ra sao?

Hôm nay, em mới có dịp nhìn rõ Nguyệt đến như vậy. Sông mũi dọc dừa, đôi mắt long lánh hoạt bát và chăm chú, hai má phúng phính mũm mĩm khiến cho khuôn mặt như một búp sen hồng nho nhỏ đang hé mở ra cánh đầu tiên. Cái miệng rộng với cặp môi mọng đỏ giờ đang chúm lại trông thật có duyên… Không hiểu sao em thấy Nguyệt đẹp một vẻ đẹp khác, mặc dầu từ lâu lớp em vẫn cho bạn lớp trưởng Nguyệt là hoa hậu của trường!

–    Giỏi quá Nguyệt ơi ! Lần này thì tung banh cho cao để mà xoay bó đũa nhé!

–    Khéo tung đụng cành me đấy!

Các bạn cổ vũ khuyến khích Nguyệt.

–    ÔỊ chắc có lẽ không đến lượt tui nữa đâu! – Bạn Kim Phượng phụng phịu thất vọng..

–    Ôi! Sao thế? – Tất cả ngạc nhiên bởi thấy Minh Nguyệt để tung tóe những que đũa và trái banh đã lăn, xa trong lớp bụi.

–    Mình dở quá! Nguyệt thanh minh rồi chạy đi nhặt quả banh và trao cho Phượng khi bạn này đã nhặt đủ ông mủ để bắt đầu cuộc chơi.

Mặt mày của Nguyệt đỏ bừng lên như mặt trời. Không thấy bạn buồn, mà nụ cười như được mở ra từ cái miệng rộng từ nãy giờ chúm chím. Bạn ngồi xuống lau mồ hôi và âu yếm nhìn Kim Phượng chơi.

Câu trả lời:

Đất là nền để cây mọc, là nguồn cung cấp chất dinh dưỡng nuôi cây.
Thành phần quan trọng nhất của đất là mùn. Mùn của đất được hình thành nhờ sự tác dụng của các vi sinh vật trong đất, chúng biến các rễ chết, lá rụng... thành thức ăn cho cây. Mùn như một chất hồ gắn các thành phần của đất, tạo kết cấu xốp để thấm và giữ nước, dễ cày bừa. Ngược lại, nếu ít mùn đất sẽ chặt, khó cày bừa, chứa ít không khí, thấm nước kém, dễ mất nước và bốc hơi nhanh.
Ngoài mùn ra, nước đóng một vai trò quan trọng trong đất. Nước là môi trường để tiến hành các phản ứng hóa học trong đất, ngoài việc hòa tan các chất dinh dưỡng giảm độ độc do muối mặn và muối chua, nước cần cho quá trình khoáng hóa các chất hữu cơ, kho dự trữ thức ăn của cây trồng...
Đất tốt là đất có độ phì nhiêu cao, tức là có khả năng cung cấp cho cây trồng một số lượng cần thiết nước và các chất dinh dưỡng, đồng thời không được chứa các chất có hại cho cây trồng.
Đất tốt là đất có độ thông khí cao (độ xốp), để duy trì sự hô hấp cho rễ cây và các vi sinh vật sống trong đất.
Đất tốt là phải có độ pH phù hợp cho sự phát triển của cây trồng.
Như vậy, đất không chỉ làm nền cho cây mọc, cung cấp nước và chất dinh dưỡng. Nó còn là "một vật thể sống", vì đất là môi trường thuận lợi cho các sinh vật và vi sinh vật sinh sôi nảy nở. 

Câu trả lời:

Cách nhìn nhận về Gia Long Nguyễn Ánh ngày nay có phần đòi hỏi quá đáng: mọi tội lỗi từ sự lạc hậu của Việt Nam cho tới sự can thiệp của người Pháp đều đổ lên đầu ông.

Thực tế sự khó tính đối với nhân vật lịch sử này không chỉ xuất phát từ nhu cầu chống phong kiến ( mà nhà Nguyễn là đối tượng trực tiếp), mà còn từ sự so sánh trực tiếp với kẻ thù không đội trời chung của ông: Quang Trung Nguyễn Huệ. Nguyễn Huệ văn võ toàn tài chiến công hiển hách, cùng với việc ông mất sớm khiến người đời sau vì tiếc nuối mà càng tôn vinh ông hơn. Đứng cạnh một nhân vật như vậy, Nguyễn Ánh dĩ nhiên bị thiệt thòi.

Nhưng Nguyễn Ánh có khí chất riêng của mình: Khi nhà Nguyễn bị Tây Sơn đánh tan tác, Nguyễn Ánh lúc đó mới 16 tuổi đã bắt đầu quá trình lưu lạc phục thù kéo dài 25 năm. 4 lần ông kéo quân về Gia Định, 3 lần thất bại bị Tây Sơn rượt đuổi chạy khắp Hà Tiên, Phú Quốc sang Xiêm La, đến lần thứ tư mới thành công, Nguyễn Ánh là một nhân vật kiên trì hiếm thấy.

Nguyễn Ánh cũng là người có tài trong lĩnh vực ngoại giao. Nước Xiêm La từ kẻ thù trở thành đồng minh, nước Pháp đang chìm trong cơn bão cách mạng và cuộc chiến của Napoleon cũng gửi lực lượng tới trợ giúp. Nhà Thanh trợ giúp Lê Chiêu Thống, nhưng khi Nguyễn Ánh lên ngôi thì cũng phải công nhận nhà Nguyễn. Trong khi nhà Tây Sơn phải lần lượt đánh nhau với tất cả những nước này, thì họ lại là đồng minh của nhà Nguyễn. Đây cũng là một cái tài của Nguyễn Ánh vậy.

Gia Long Nguyễn Ánh còn là người thực sự thống nhất được đất nước. Quân Tây Sơn dù thắng trận từ Bắc chí Nam nhưng không giữ được sự đoàn kết, ba anh em mỗi người xưng vương một miền, làm hậu họa chia rẽ về sau. Nguyễn Ánh thì khác, khi lên ngôi thì tận diệt kẻ thù, giết hại công thần trừ hậu họa, phương pháp tuy cũ nhưng vẫn hiệu quả. Không chỉ thống nhất mảnh đất chữ S nối liền từ Bắc chí Nam, tên nước Việt Nam cũng chính là do ông trực tiếp đặt ra."

Đánh giá về một nhân vật lịch sử luôn là một chủ đề thú vị. Lịch sử hiếm khi vạch rõ được lằn ranh đúng sai, chỉ có những người chép sử thường hay dựa theo thiên kiến của mình để khen chê người xưa mà thôi.

Câu trả lời:

d