Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Chưa có thông tin , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 30
Số lượng câu trả lời 250
Điểm GP 11
Điểm SP 470

Người theo dõi (144)

Đang theo dõi (0)


Câu trả lời:

Hôm nay mình viết lá thư này gửi bạn , chắc hẳn bạn đang thắc mắc khôngbiết mình là ai cóđúng không ?Đôi lời giới thiệu về bản thân, mình là một cô bé 14 tuổi đến từ quá khứ ,nói cụthểmột chút thì mình hiện đang sống ở năm 2015.Các bạn có muốn biết mình đang sống ở một đất nước như thế nào không?Nó như các cuộn phimtư liệu cũ kĩ mà các bạn xem , con người không thể bay , cũng như không có các khả năng phithường khác.Ngày nay , con người ở thời đại của bạn cùng với công nghệ,kinh tế cũng như xãhộiđã phát triển hơn trước nhiều.Dần xuất hiện nhiều thêm các loại phương tiện , các loại máy móctiên tiến .Và hơn thế nữa , ước mơ trở thành 1 cường quốc công nghiệp lúc bấy giờ cũng đã trởthành hiện thực..Để phục vụ cho nhu cầu cuộc sống xã hội ngày càng phát triển , các nhà nghiêncứu đã áp dụng và biến đổi các dạng năng lượng như gió ,ánh sáng mặt trời ,nhiệt ,... trở thànhcác năng lượng có ích , thật thú vị phải không bạn , một giải pháp khá là khả thi! Nói thì nói vậythôi , một đất nước văn minh, tiến bộ chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài.." Năng lượng kia phải chăng tựdưng mà có .. Không! nó sẽ mất đi nếu như ta không biết cách giữ gìn !!"Tận dụng nguồn nănglượng ấy là rất tốt nhưng hiện tại bây giờ nó đang dần mất đi và hơn thế nữa , nó sẽ mất mãi mãinếu chúng ta cứ mãi khai thác mà không có các biện pháp tái tạo lại nó. Ở độ tuổi của mình chắccác bạn từng học và biết thế nào là năng lượng tái sinh ,năng lượng không tái sinh ,năng lượngvĩnh cửu.Nói vòng quanh từ nãy đến giờ thì mục đích mà mình hôm nay mình viết lá thư này chỉvì muốn gửi tới các bạn 1 thông điệp: 'Những điều hôm nay , ngay lúc này các bạn đang làm hãy dùng 5 giây mà suy nghĩ về sau này,đểrồi hình dung xem hậu quả trong tương lai ,bạn nhá !'Đất nước bạn giàu hơn ta , tại sao thế? Đơngiản chỉ là họ biết họ đang làm gì ..mình chỉ nói đến đây thôi ,mình chỉ muốn nói với bạn rằngđất nước ta phát triển thì nước bạn còn hơn ta nhiều , vậy thì tại sao ta lại không cố gắng hơn nữađể đưa đất nướcta ngày một đi lên , các bạn trẻ , chúng ta làm được mà. Ngoài phố thì nhìn đâucũng toàn là những tòa nhà cao tầng , những tòa nhà chọc trời cao vun vút , ngoài phố thì dày đặccả ô tô ,.. mọi người giờ đây cũng dường như ý thức hơn được việc phải tự họ bảo vệ chính họ vàhọ đang rất cố gắng phục hồi lại những gì trong quá khứ mà các bạn đã gây ra , từ việc khôngngừng khai thác mong được vụ lợi từ cả đóng kho khoáng sản , kim loại quý giátrước kia ;chặtcây xanh phá rừng, làm ảnh hưởng đến bầu khí quyển .Nghe này các bạn trẻ , chúng ta hãy chungtay vì 1 đất nước trong sạch nhá ! Một lá thư từ quá khứ gửi đến tương lai , mình mong rằng cácbạn hãy cố gắng bảo vệ nguồn năng lượng mà các bạn đang có vì chúng hữu ích chứ hoàn toànvô hại .Nào , bắt tay ngay từ bây giờ từ việc làm nhỏ thôi , là việc tiết kiệm điện.Sử dụng điệntheo nguyên tắc bốn đúng : đúng lúc, đúng chỗ, đúng cách và đúng nhu cầu.Đã có không ít nhữngbiện pháp được đưa ra để tiết kiệm nguồn điện , từ việc sử dụng các dạng đènled,thậm chí , hiệntại nơimình ở ,còn hạn chế sử dụng nguồn điện bằng cách tránh việc sử dụng đèn đường thay vàođó là sử dụng các loại vạch kẽ đường biết tự phát sángvào ban đêm. việc xanh hóa môi trườngcũng là một trong những nhu cầu mà các bạn phải làm . Song , tất cả chúng ta , không kể cả hiệntại lẫn quá khứ và cả tương lai , đơn giản thôi ,cùng nhau tạo dựng ,xây dựng nguồn năng lượngmới cho đất nước.Mọi việc các bạn làm hôm nay, sẽ có ảnh hưởng này , đừng quên điều đó !Tôi của 45 năm về trước.chào

Câu trả lời:

Mỗi loài hoa có một vẻ đẹp riêng, một ý nghĩa riêng…Hoa mai mang đến cho mảnh đất Phương Nam một sắc vàng của sự đầm ấm. Hoa ban mang một màu trắng giản dị cho vùng núi cao Tây Bắc. Riêng đối với người dân miền Bắc thì hoa đào là biểu tượng cho cía tết đầm ấm, cho một mùa xuân tràn trề yêu thương và hạnh phúc……

Đào mùa đông cành lá khẳng khiu, thân cây sần sùi, trông không hề có sức sống. Nhưng khi mùa xuân về thì cây đào khác hẳn. Thân cây “mập” lên, cành lá tỏa ra xum xuê. Những chiếc lá bé xíu màu xanh bích nhô lên ở đầu cành như nói:”Xuân về rồi! Xuân về rồi!”. Đào mùa xuân tràn trề nhựa sống, một vẻ đẹp tuy giản dị nhưng cũng rất lộng lẫy, chẳng thế mà người ta bảo: “thấy hoa đâò nở là thấy tết”. Những nụ hoa đào tuy nhỏ xíu nhưng ấp ủ và che chở cho những cánh hoa còn đang e ấp, thẹn thùng. Đến gần ráp ngày tết là những cái nụ dần dần hé nở, các cánh hoa vươn lên, tỏa ra như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Cánh nọ xếp lên cánh kia như nương tựa vào nhau để sống, như những người thân không thể tách rời nhau. Nhị hoa màu vàng tươi_một sắc vàng của sự phú quý, giàu sang. Hoa đào đẹp đến vậy là phải cám ơn thân cây mẹ. Ai mà biết được trong cái lốt vỏ sần sùi cũ kĩ ấy lại mang một tình mẫu tử rất thiêng liêng và cao quý. Suốt ba mùa đông, thu, hạ, đào chắt chiu từng giọt nắng, từng hạt sương, tùng chất dinh dưỡng từ lòng đất mẹ để ấp ủ cho một sức sống mãnh liệt khi mùa xuân về.
Không như hoa mai mang đến sắc vàng cho người phương Nam, hoa đào từ lâu đã là biểu tượng của cái tết ở miền bắc. Màu sắc đỏ thắm của hoa đào đã tô điểm cho mùa xuân trên từng dãy phố, con đường, từng ngõ nhỏ làng quê; xua tan đi cái rét của miền bắc và mang đến niềm vui, may mắn trong một năm mới an khang thịch vượng.
Đây, pháo đỏ lập lòe trong nắng chói
Đây, hoa đào mỉm cười miệng đón xuân sang.
 

Câu trả lời:

Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.

 



 

Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói:

- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!

Quỳnh bĩu môi:

- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.

Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:

- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”. Tôi và Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ như ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.

Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.

 



 

Câu trả lời:

Mỗi người khi sinh ra đều dược đất trời ban phát một tài năng. Có người thì hát hay, múa đẹp hoặc giải toán rất nhanh. Tất nhiên, em gái tôi cũng vậy, Kiều Phương vẽ rất đẹp, những bức tranh em vẽ có thể treo ở bất cứ phòng nào mặc dù trông chúng rất ngộ nghĩnh. Con mèo nhà vào tranh, to hơn cả con hổ, cái bát múc cám sứt một miếng cũng trở nên rất đẹp.

Ở nhà, tôi toàn gọi nó là Mèo vì khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo của Kiều Phương luôn bị bôi bẩn với đủ thứ màu. Cái ngày mà tài năng hội hoạ của em còn chưa được phát hiện, Kiều Phương suốt ngày pha chế thuốc màu bằng những nguyên liệu sẵn có trong nhà. Có lần tôi nhìn thấy em nhào một thứ bột gì đó trông rất ghê! Trời ạ, thì ra nó chế thuốc vẽ. Thảo nào các đít xoong chảo bị cạo trắng cả. Ôi chao! Sao hồi ấy tôi yêu em gái đến thế? Tôi rất thích véo đôi má trắng hồng và hầu bĩnh cùa Kiều Phương, kéo hai bím tóc tết xinh xinh của nó. Đôi mắt của Phương đen láy như hạt nhãn trông dịu hiền nhưng pha chút tinh nghịch. Chiếc mũi dọc dừa cao cao rất hợp với khuôn mặt của em, ấy thế mà tôi luôn cho mũi nó "tẹt”, khen mũi mình cao có dáng. Mỗi lần như thế, nó lại cười toe toét khoe hàm răng sún quá nhiều vì ham ăn kẹo và bánh bích quy. Tôi rất thích đôi môi đỏ thắm như tô son, mái tóc đen dài và làn da mịn màng trắng trẻo của Phương. Đặc biệt là cái cổ thanh tú và có ngấn của em. Hồi năm ngoái, tôi đã muacho nó một chiếc vòng bạc để đánh gió. Giờ nó mà mặc quần áo dân tộc thì chẳng khác gì người Hmông chính hiệu, còn tôi chỉ hợp với bộ quần áo hoàng gia thôi... Những ngón tay thon nhỏ và nõn nà của em mới trắng trẻo làm sao! Tôi luôn ước mơ có đôi bàn tay như vậy để kéo đàn hay hoặc múa đẹp. Kiều Phương thật lộng lẫy trong những bộ váy bố mẹ mua. Trông em thật xinh đẹp chẳng khác gì Bạch Tuyết. Phương rất thích chơi búp bê, đặc biệt là cô người mẫu "ba bi" của nó. Vào mỗi bữa ăn nó thường giả vờ cho búp bê uống nước rồi sau đó đưa búp bê đi ngủ. Cứ mỗi sáng, nó dậy thật sớm và kéo tôi dậy luôn. Suốt ngày tập thể dục, chán chết! Nhưng làm anh chả lẽ lại không gương mẫu, tôi đành cùng nó nhong nhong ra đường chơi chút xíu. Đến nửa đường, nó kêu mỏi chân khiến tôi đành cõng. Nặng ê lưng! Trời ạ! Nó nhỏ bé thế mà nạng tựa cối đè. Hừm! Đúng là làm anh ăn thèm vác nặng. Sau khi vòng qua vài dãy phố, nó nắm tay tôi nhảy chân sáo, vừa đi vừa hát vui vẻ sướng lắm trong khi tôi thì mỏi nhừ chân, nó có cõng ai đâu mà biết vác đá xây Vạn Lý Trường Thành vất vả như thế nào. Phương nhìn tôi cười. Tôi ghen tị chết đi được hai má có lúm đồng tiền và cái nốt ruồi ửởtai nó. Coi chừng sau này nó giàu hơn mình mất thôi! Rồi đến khi em đạt giải nhất cuộc thi vẽ, tôi cảm thấy không còn thân thiết với em như trước nữa. Nhưng khi nhìn vào bức tranh của em tôi cảm thấy em thật nhân hậu, em đã tha thứ cho tôi, tha thứ cho những cử chỉ lạnh nhạt. Ôi! Tôi yêu em quá!

Tôi hiểu sai về em! Tôi thấy thật ân hận: Tôi thật không ngờ bằng lòng nhân từ, tâm hồn trong sáng, hồn nhiên của em, tôi đã thay đổi. Tôi thật biết ơn em, tôi sẽ là người anh gương mẫu, tốt đẹp như em mong đợi.