Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Nghệ An , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 42
Số lượng câu trả lời 944
Điểm GP 168
Điểm SP 1037

Người theo dõi (234)

Quỳnh Đào
Lê Minh Nhật
Vi Yến
 thanh thùy
nguyen dam

Đang theo dõi (42)

Phùng Khánh Linh
Akai Haruma
Mai Hà Chi
Linh Chi

Câu trả lời:

“Thương cha xuôi ngược giữa dòng
Mẹ yêu tất tả gánh gồng nuôi con”

Câu ca dao ngọt ngào, mang đậm cái ý nghỉa sâu sắc này đã khắc sâu và để lại trong đáy lòng mỗi người con chúng ta hình ảnh về sự khó khăn, nhọc nhằn của người cha- người mẹ. Những tấm lòng cao cả, sẵn sàng hi sinh trong suốt một quãng đời dài đằng đẵng nuôi con. Trong tận đáy lòng tôi, công lao của cha- tình thương của mẹ là bầu trời hi sinh to lớn, vĩ đại hơn cả. Nhất là tình thương mênh mông của mẹ đã đem đến cho tôi một niềm tự hào, tấm lòng quý trọng thương yêu về người đã tận tụy chăm sóc, hi sinh vì tôi trong suốt thời gian qua.
Nhớ ngày nào, tôi còn được chắt chiu âu yếm trên vòng tay yêu thương ấm áp của mẹ mà bây giờ, tôi đã khôn lớn và thời gian cũng đã đưa mẹ đến với độ tuổi bốn mươi, kèm theo đó là bao nỗi nhọc nhằn , lo âu hằng trên đôi mắt mỗi khi mẹ nghĩ đến đứa con gái này. Với tôi, mẹ luôn là một người phụ nữ trẻ trung, lạc quan với cuộc sống, và tuổi trẻ vẫn sẽ mãi chan chứa trong tâm hồn mộc mạc, bình dị của mẹ. Vầng trán cao thể hiện mẹ là một người thông minh, hiểu biết nhiều và ứng xử tốt với mọi điều xung quanh. Mái tóc dài, uốn xoăn luôn được mẹ búi lên gọn gàng, làm gương mặt thêm phúc hậu, gần gũi thân thương hơn. Đôi mắt mẹ long lanh đen láy, luôn hiện lên một vẻ đẹp đôn hậu của tâm hồn. Ánh mắt ấy mỗi khi vui lại đem đến cho tôi một ngọn lửa sáng, sưởi ấm lòng đứa con này. Hằng ngày, mẹ phải làm nhiều công việc vất vả và sự mệt mỏi ấy lại hiện rõ lên trong mắt mẹ, biết được điều đó thế nên mỗi khi rãnh rỗi, tôi luôn giúp mẹ làm những việc nhỏ nhặt, giúp nỗi nhọc nhằn của mẹ được vơi đi phần nào. Làn da mẹ tôi sẫm chứ không còn trắng như bao ngày trước nữa. Bàn tay nỗi những gân xanh, bên cạnh đó là những vết chai sần… Có lẽ, vì phải tất tả lo cho cuộc sống của ba anh em tôi, mẹ không còn sợ cái nắng gắt chói chang của những ngày trưa nữa. “ Mẹ ơi, con cảm ơn với tất cả những gì mẹ đã dành cho anh em chúng con !”

Mẹ là một người nội trợ đảm đang nhất trong gia đình tôi. Hằng ngày, mẹ phải làm hết các công việc nhà. Có lẽ phải mệt mỏi lắm ! Mẹ thường xuyên vào bếp để làm những món ăn ngon cho mọi người. Với tôi, những món ăn của mẹ là hấp dẫn nhất. Nó không chỉ ngon về hương vị mà còn ngạt ngào, chất chứa bao ý nghĩa từ đôi bàn tay giản dị mà khéo léo của mẹ nấu. Mẹ làm việc dù có mệt nhọc thế nào tôi cũng chưa bao giờ thấy mẹ than thở hay trách móc một điều gì. Hằng đêm, khi tôi đã đi vào giấc ngủ ngon lành thì mẹ vẫn ngồi đó miệt mài cùng những trang giấy trắng, dưới ánh đèn nhỏ, không đủ tỏa sáng cả một màn đêm tối giá lạnh. Thấy mẹ mệt mỏi như vậy, lòng tôi xao xuyến thương mẹ biết bao.
Đối với ông bà nội, mẹ tôi luôn chu đáo lo lắng, kính trọng họ, thế nên ông nôi tôi rất thương mến mẹ, ông luôn xem mẹ là con gái ruột của mình. Với chúng tôi, mẹ chăm sóc từng li từng tí cho cái ăn, giấc ngủ. Mẹ luôn luôn yêu thương, dạy dỗ tôi một cách nhẹ nhàng. Vì thế, trong lòng tôi, mẹ là người phụ nữ hiền hâu, giỏi giang nhất. Mẹ luôn nhiệt tình giúp đỡ, chia sẻ những khó khăn với bà con xóm giềng. Thế nên, trong mắt mọi người, mẹ tôi là người tốt bụng, đôn hậu nhất.

Mẹ không tạo quá nhiều áp lực cho tôi trong học tập, trong cuộc sống. Khi tôi phạm lỗi hay sa sút trong việc học, mẹ không quá nghiêm khắc mà vẫn dịu dàng dạy bảo tôi những đạo lí để tôi hiểu và nhìn nhận tốt về cuộc sống này. Tuy vậy, khi ấy, đôi mắt mẹ vẫn lộ rõ vẻ buồn sầu thất vọng. Vì thế, tôi luôn tự hứa với lòng không được tái phạm làm mẹ buồn nữa. Mỗi khi cần thiết, mẹ luôn chia sẻ với tôi những niềm vui nỗi buồn làm tình thương giữa tôi và mẹ được sâu đậm hơn. Với mẹ, mỗi khi tôi vui, nụ cười của tôi chính là niềm vui của mẹ. Và khi tôi buồn, mẹ lặng thầm rơi nước mắt vì tôi. Sự sẻ chia này chính là động lực để tôi vững bước đứng lên sau mỗi khó khăn vấp ngã của đường đời.

Có lần, mẹ đã vì tôi mà không quãng cái giá rét của cơn mưa. Một mình mẹ với chiếc áo ấm bước đến hiệu thuốc để mua thuốc, cầm cự bệnh sốt cho tôi. Và đánh đổi lại, tôi đã mau chóng hết bệnh, nhưng căn bệnh sốt thì lại dồn dập vào người mẹ. Khi ấy, tôi thấy thương mẹ lắm, tôi lẳng lặng khóc khi mẹ phải chịu cái mệt mỏi vì tôi. Đến giờ, sự việc này vẫn còn lắng động trong tôi, tôi chợt thấy mình vô cùng hạnh phúc khi có người mẹ chu đáo, đôn hậu lại hiền tử như vậy. Tôi cảm thấy rằng: Dù dòng sông có rộng, có to lớn cách mấy cũng không thể sánh bằng dòng sông mênh mông, sâu đậm của tình mẹ. Là một người con lớn lên từ trái tim mẹ hiền, với tôi, mẹ còn là một người bạn, người cô đã dẫn dắt tôi những bước đi đầu tiên trên đường đời. Dạy tôi những tiếng nói bập bẹ của thế giới xung quanh. Nâng đỡ, dưỡng dục tôi những đạo lí làm người khi tôi vấp ngã bởi những khó khăn trong cuộc sống. Trong tận tấm lòng tôi, mẹ là một niềm tự hào to lớn nhất. Có lẽ bây giờ, tôi đã đủ lớn để hiểu cái nỗi nhọc nhằn và có thể giúp đỡ, san sẻ những khó khăn cùng mẹ. Mẹ mãi mãi là bến đổ bình yên cho đời tôi để cuộc sống của tôi được hạnh phúc, đầy đủ như bao người.


Sự nhọc nhằn, không quãng khó khăn trong thời gian qua đã đủ để tôi hiểu tấm lòng và tình thương của mẹ dành cho đứa con này. Cảm ơn thời gian đã đưa mẹ đến với cuộc sống của tôi. Bây giờ, tôi thấy nhớ da diết lời ru “ ầu ơ..” ngọt ngào ngày nào của mẹ, làm sao tôi có thể quên được bao kỉ niệm dấu yêu ấy. “ Mẹ ơi, mẹ mãi mãi là cô tiên hiền hậu, xinh đẹp nhất với con ! Mẹ đã cho con biết được thế nào là tình thương yêu rộng lớn, ngọt ngào của lòng mẹ, làm cuộc sống của con có thêm được bao ý nghĩa sâu sắc trong quãng đời làm người. Mẹ biết không. Dù mai đây có đi đâu về đâu thì tấm lòng, giọng nói là lời ru tha thiết ngày nào của mẹ vẫn mãi mãi tồn tại trong tâm hồn con. Bởi vì, mẹ là mẹ của con ! ’’

Câu trả lời:


Tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này là tình mẫu tử. Tiếng gọi yêu thương nhất trên đời này chính là tiếng mẹ.Đúng vậy.Mẹ là người đã mang nặng sinh ra ta, sẵn sàng hy sinh tất cả hạnh phúc của bản thân dể nuôi nấng ta nên người.Cũng chính vì lẽ đó nên tôi sẽ không ngần ngại nói rằng: mẹ là người tôi luôn kính yêu và biết ơn suốt cuộc đới này .
Hẳn trong tim mỗi người chúng ta đều giữ riêng một bóng hình của mẹ. Đó có thể là một người mẹ sang trọng trong bộ trang phục công sở. Cũng có thể là người mẹ chân lấm tay bùn , quần quật với đồng áng ở chốn quê nhà. Nhưng với riêng tôi, hình ảnh mẹ tận tuỵ chăm lo cho gia đình lại khắc sâu trong tâm trí tôi.Dáng mẹ tôi cân đối .Khuôn mặt tròn tròn với mái tóc dài ngang vai.Khi mẹ cười hai bên đôi mắt đã hằn những vết chân chim.Thế nhưng nụ cươi rạng rỡ của mẹ như làm lu mờ tất cả những nếp nhăn trên khuôn mặt của mẹ.Những lúc đó tôi lại ước sao có thể đem nụ cười của mẹ cất vào trang vở , để mỗi ngày khi học bài , tôi lại được nhìn thấy nó, được động viên để ngày càng cố gắng trong học tập.Bàn tay của mẹ thon thả, lốm đốm vết đồi mồi .Bàn tay ấy chẳng còn mịn màng đâu .Nhưng mỗi lúc được mẹ ôm vào lòng , vuốt ve mái tóc, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm, hạnh phúc làm sao. Ôi, phải chăng trong bàn tay lam lũ ấy chứa đầy phép nhiêäm màu .
Mẹ tôi may rất khéo.Từng đường kim mũi chỉ cứ đều tăm tắp .Đã bao lần tôi hỏi mẹ:”Mẹ ơi, sao mẹ không mở tiệm hả mẹ ? Mẹ may đẹp thế kia mà ?”Mẹ tôi luôn mỉm cười và bảo rằng :”Mẹ sẵn sàng từ bỏ niềm vui riêng để chăm lo cho các con được tốt hơn”.Thật vậy, mẹ tôi lúc nào cũng tận tuỵ với gia đình .Hằng ngày , khi bố đi làm , tôi và chị gái đi học, mẹ ở nhà với biết bao công việc. Nào là giặt giũ quần áo, nào là đi chợ, nấu cơm.Có những trưa đi học về ø, thấy mẹ đang loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa cơm gia đình .Những lúc đó tôi như muốn chạy đến ôm chầm lấy mẹ, rồi nhận hết công việc về mình . Nhưng tôi biết rằng , mẹ sẽ không cho đâu. Bỡi vì , mẹ luôn muốn tôi và chị gái có thật nhiều thời gian để học tập.
Mẹ luôn là người yêu thương chiều chuộng chị em tôi.Nhưng cũng là người rất nghiêm khắc khi chúng tôi mắc phải lỗi lầm.Tôi còn nhớ rất rõ vào năm học lớp bốn .Hôm ấy có bài kiểm tra toán , nhờ chép bài của bạn nên tôi đã đạt điểm 9, mẹ tôi rất vui mừng .Nhưng khi mẹ hỏi “Bài này con làm thật đấy ư ?”.Tôi ấp úng trả lời không được. Aùnh mắt đầy hy vọng của mẹ nhìn tôi đã không cho phép tôi nói dối .Tôi đành phải thú thật với mẹ.Tôi không thể nhớ rõ được khưôn mặt của mẹ lúc đó .Nhưng một câu nói vừa nghiêm khắc , vừa ân cần của mẹ đã khắc sâu trong lòng tôi.”Mẹ không cần điểm tốt của người khác mà chỉ cần điểm của con , cho dù con điểm đó thấp đi chăng nữa ?”Lời dạy chí tình đó tạo động lực giúp tôi học tốt hơn trong những năm học sau đó .
Mẹ tôi không chỉ là người hết lòng với chồng con mà mẹ còn luôn quan tâm đến hàng xóm láng giềng .Nhà nào có người bị đau ốm mẹ luôn đến thăm hỏi và tận tình chăm sóc như người thân trong gia đính .
Năm tháng trôi đi thật nhanh .Trên mái đầu của mẹ đã điểm vài sợi tóc bạc.Tôi đủ trí khôn để nhận ra rằng mẹ tôi đã già.Và tôi ước gì thời gian ngừng lại để tôi luôn sống trong tình yêu thương của mẹ, được mẹ động viên, an ủi khi vấp ngã.
Có thể đối với thế giới này , mẹ tôi là một con người nhỏ bé , nhưng đối với tôi mẹ là tất cả.Tôi luôn tự hứa với lòng mình phải học thật tốt phải thật ngoan ngoãn để đền đáp lại công ơn trời bể của me.Các bạn ơi, chúng ta hãy luôn quan tâm , đỡ đần mẹ để một khi mẹ không còn nữa thì chúng ta vẫn tự hào rằng : Chúng ta đã là những đứa con hiếu thảo của mẹ

Câu trả lời:

Trong câu ca dao trên , tác giả đã rất thành công khi sử dụng phép tu từ so sánh . '' công cha'' được ví như núi '' Thái Sơn '' còn " Nghĩa mẹ '' so sánh với '' nước trong nguồn chảy ra '' hông phải ngẫu nhiên mà tác giả dân gian mượn hình ảnh núi Thái Sơn và nước trong nguồn vô tận để so sánh với công lao cha mẹ. Bởi lẽ cha mẹ sinh thành ra ta và nuôi dưỡng ta khôn lớn nên người. Công lao của cha mẹ thật lớn, nó sánh với núi cao biển thẳm. Núi Thái Sơn không chỉ hoành tráng về hình dạng, chiều cao mà là biểu tượng của sự bất diệt thiêng liêng. . Có việc gì khó thì cha sẵn sàng đưa vai gánh vác, cha lo toan mọi việc lớn trong gia đình, cha là người sẵn sàng che chở cho con trước những phong ba bão táp của cuộc đời, cha là chỗ dựa về vật chất lẫn tinh thần cho conCông lao của cha mẹ kể sao hết được, nó như nước trong nguồn luôn chảy mãi. Nghĩa mẹ thật bao la, nó vô tận như nước trong nguồn không bao giờ khô cạn. Nước nguồn là nước trong suốt, mát lành. Nhờ có nước nguồn mà ao, hồ, sông, suối được tồn tại. Nước nguồn thầm lặng chảy mãi trong tự nhiên, nó chẳng, khác nào nghĩa mẹ đối với cuộc đời con, mẹ luôn luôn lo lắng cho con. Phép tu từ so sánh trên đã góp phần làm nên thành công của câu ca dao , từ đó ta cảm thấy phải yêu quý , biết on cha mẹ mình .

Câu trả lời:

Tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này là tình mẫu tử. Tiếng gọi yêu thương nhất trên đời này chính là tiếng mẹ.Đúng vậy.Mẹ là người đã mang nặng sinh ra ta, sẵn sàng hy sinh tất cả hạnh phúc của bản thân dể nuôi nấng ta nên người.Cũng chính vì lẽ đó nên tôi sẽ không ngần ngại nói rằng: mẹ là người tôi luôn kính yêu và biết ơn suốt cuộc đới này .
Hẳn trong tim mỗi người chúng ta đều giữ riêng một bóng hình của mẹ. Đó có thể là một người mẹ sang trọng trong bộ trang phục công sở. Cũng có thể là người mẹ chân lấm tay bùn , quần quật với đồng áng ở chốn quê nhà. Nhưng với riêng tôi, hình ảnh mẹ tận tuỵ chăm lo cho gia đình lại khắc sâu trong tâm trí tôi.Dáng mẹ tôi cân đối .Khuôn mặt tròn tròn với mái tóc dài ngang vai.Khi mẹ cười hai bên đôi mắt đã hằn những vết chân chim.Thế nhưng nụ cươi rạng rỡ của mẹ như làm lu mờ tất cả những nếp nhăn trên khuôn mặt của mẹ.Những lúc đó tôi lại ước sao có thể đem nụ cười của mẹ cất vào trang vở , để mỗi ngày khi học bài , tôi lại được nhìn thấy nó, được động viên để ngày càng cố gắng trong học tập.Bàn tay của mẹ thon thả, lốm đốm vết đồi mồi .Bàn tay ấy chẳng còn mịn màng đâu .Nhưng mỗi lúc được mẹ ôm vào lòng , vuốt ve mái tóc, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm, hạnh phúc làm sao. Ôi, phải chăng trong bàn tay lam lũ ấy chứa đầy phép nhiêäm màu .
Mẹ tôi may rất khéo.Từng đường kim mũi chỉ cứ đều tăm tắp .Đã bao lần tôi hỏi mẹ:”Mẹ ơi, sao mẹ không mở tiệm hả mẹ ? Mẹ may đẹp thế kia mà ?”Mẹ tôi luôn mỉm cười và bảo rằng :”Mẹ sẵn sàng từ bỏ niềm vui riêng để chăm lo cho các con được tốt hơn”.Thật vậy, mẹ tôi lúc nào cũng tận tuỵ với gia đình .Hằng ngày , khi bố đi làm , tôi và chị gái đi học, mẹ ở nhà với biết bao công việc. Nào là giặt giũ quần áo, nào là đi chợ, nấu cơm.Có những trưa đi học về ø, thấy mẹ đang loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa cơm gia đình .Những lúc đó tôi như muốn chạy đến ôm chầm lấy mẹ, rồi nhận hết công việc về mình . Nhưng tôi biết rằng , mẹ sẽ không cho đâu. Bỡi vì , mẹ luôn muốn tôi và chị gái có thật nhiều thời gian để học tập.
Mẹ luôn là người yêu thương chiều chuộng chị em tôi.Nhưng cũng là người rất nghiêm khắc khi chúng tôi mắc phải lỗi lầm.Tôi còn nhớ rất rõ vào năm học lớp bốn .Hôm ấy có bài kiểm tra toán , nhờ chép bài của bạn nên tôi đã đạt điểm 9, mẹ tôi rất vui mừng .Nhưng khi mẹ hỏi “Bài này con làm thật đấy ư ?”.Tôi ấp úng trả lời không được. Aùnh mắt đầy hy vọng của mẹ nhìn tôi đã không cho phép tôi nói dối .Tôi đành phải thú thật với mẹ.Tôi không thể nhớ rõ được khưôn mặt của mẹ lúc đó .Nhưng một câu nói vừa nghiêm khắc , vừa ân cần của mẹ đã khắc sâu trong lòng tôi.”Mẹ không cần điểm tốt của người khác mà chỉ cần điểm của con , cho dù con điểm đó thấp đi chăng nữa ?”Lời dạy chí tình đó tạo động lực giúp tôi học tốt hơn trong những năm học sau đó .
Mẹ tôi không chỉ là người hết lòng với chồng con mà mẹ còn luôn quan tâm đến hàng xóm láng giềng .Nhà nào có người bị đau ốm mẹ luôn đến thăm hỏi và tận tình chăm sóc như người thân trong gia đính .
Năm tháng trôi đi thật nhanh .Trên mái đầu của mẹ đã điểm vài sợi tóc bạc.Tôi đủ trí khôn để nhận ra rằng mẹ tôi đã già.Và tôi ước gì thời gian ngừng lại để tôi luôn sống trong tình yêu thương của mẹ, được mẹ động viên, an ủi khi vấp ngã.
Có thể đối với thế giới này , mẹ tôi là một con người nhỏ bé , nhưng đối với tôi mẹ là tất cả.Tôi luôn tự hứa với lòng mình phải học thật tốt phải thật ngoan ngoãn để đền đáp lại công ơn trời bể của me.Các bạn ơi, chúng ta hãy luôn quan tâm , đỡ đần mẹ để một khi mẹ không còn nữa thì chúng ta vẫn tự hào rằng : Chúng ta đã là những đứa con hiếu thảo của mẹ

Câu trả lời:

Bài 1:
Sáng chủ nhật hôm ấy, em cùng với Huệ, Hồng, Phượng rủ nhau ra vườn hoa Nhà văn hóa chơi dạo mát, ngắm hoa. Cả ba chúng em đều dừng lại vì thấy hai bạn Hòa và Bình đang cúi xuống ngắt hoa. Thấy vậy, em gọi hai bạn : Hòa, Bình “Đừng ngắt hoa, vì hoa để cho mọi người ngắm”. Hòa lên tiếng: “Cậu có ý thức nhỉ ? Đây có phải là hoa ở vườn nhà cậu đâu mà cậu nhiều chuyện thế ?”. Nghe Hòa nói vậy, Bình ngăn lại : “Bạn Lan nói đúng đấy, Hòa ạ ! Tụi mình sẽ không bao giờ làm như thế nữa. Cảm ơn sự góp ý của Lan”. Cả sáu chúng em đều tiến về phía cuối vườn hoa, vừa đi vừa hát vui vẻ.
Em thầm nghĩ mình đã làm một việc tốt góp phần để bảo vệ môi trường và em cũng mong ai đó cùng tham gia xây dựng cho mình ý thức bảo vệ môi trường.

*************************************************************
Bài 2 :
Hôm ấy là ngày lao động làm vệ sinh trường lớp. Tổ em được phân công bón phân cho các gốc cây trước sân trường, hai tổ còn lại được cô giáo phân công tưới nước bồn hoa và vệ sinh khu vực sau trường. Mọi người lao động rất hăng say. Tổ em đã hoàn thành trước, em cùng rủ bạn Yến đến giúp tổ bạn, vừa đi ngang qua bồn hoa thì thấy bạn Tâm đang vứt vỏ sữa vào bồn hoa, em tiến lại gần chỗ Tâm và khẽ nói: “Cậu nhặt vỏ sữa vứt vào sọt rác, làm như thế là không được !” Nghe vậy bạn Tâm lên giọng : “Đâu phải bồn hoa của nhà cậu mà cậu khuyên tớ”. Vừa lúc đó bạn Kiều đi tới, nắm lấy tay bạn Tâm nói: “Bạn Lan Trinh nói đúng đấy, Tâm ạ, lần sau bạn không được vứt rác vào bồn hoa nữa nhé, nếu ai cũng làm vậy thì bồn hoa sẽ trở thành hố rác mất !” Tâm cúi xuống lượm vỏ sữa và thốt nhẹ : “Mình cảm ơn cậu, mình hứa lần sau mình sẽ không như thế nữa”.
Em thấy lòng mình vui vui vì đã làm được một việc tốt.

*************************************************************
Bài 3 :
Sáng ấy, mọi người trong xóm em không hiểu sao tụi nhỏ lại ra đường sớm thế. Trên tay đứa nào đứa nấy đều cầm một cái chổi và rổ tập trung ở đầu ngõ. Bác thôn trưởng đi ngang qua hỏi : “Các cháu làm gì mà đứng ở đây ?” Em nhanh nhẹn đáp: “Thưa bác, tối qua chúng cháu hẹn nhau sáng nay ở đây để làm vệ sinh đoạn đường này bác ạ!”Ồ, các cháu giỏi quá ! Nhớ cẩn thận đừng để xảy ra tai nạn nhé!”Trên đoạn đường này vào trường học của chúng em dài chưa tới 100m, rất bẩn. Mỗi đứa chúng em đều phân công một việc: bạn này thì cầm chổi quét vun rác lại từng đống một, bạn kia thì hốt rác đổ vào thùng rác ở cuối đường. Tất cả chúng em làm việc rất nhiệt tình, vừa làm vừa nói chuyện thật rôm rả. Chỉ hơn hai tiếng đồng hồ, đoạn đường đã sạch bóng. Các cô các chú đi ngang qua, ai cũng trầm trồ khen : “Tụi nhỏ ngoan thật!” Cả nhóm nhìn nhau thỏ thẻ : “Chắc cô giáo mình rất vui lòng khi biết được việc làm của nhóm mình làm tốt như thế này”.
Việc làm của chúng em tuy không lớn nhưng đứa nào đứa nấy đều cảm thấy vui, vì mình đã làm được một việc tốt, góp phần bảo vệ môi trường.

*************************************************************
Bài 4 :
Hôm nay, nhân ngày chủ nhật, tổ Đoàn kết số 4 em phát động phong trào “làm sạch đường làng”.
Mới sáng sớm, nhà nào nhà nấy đã ra trước cổng nhà mình để làm vệ sinh. Em cũng theo mẹ ra quét rác. Em và mẹ được bác tổ trưởng phân công một đoạn đường, em quét rất cẩn thận, em quét dọc hai bên đường pê tông, quét đến đâu em lấy ky hốt đến đó rồi đem rác đổ vào thùng rác cuối hẻm. Gần hai tiếng đồng hồ lao động, em cùng mẹ đã dọn sạch đoạn đường mà bác tổ trưởng đã phân công. Bác tổ trưởng dừng trước cửa nhà em và khen em ngoan, tích cực lao động. Em rất vui vì đã làm được một việc tốt.

Câu trả lời:

Thời gian nhẹ nhàng lướt qua trên từng cánh phượng, trên từng tiếng ve xua đi những cái nắng hè oi ả, nhường chỗ cho sự nhẹ nhàng của mùa thu. Sau những tháng hè nghỉ ngơi, thư giãn, thì mùa thu bước sang với ánh mắt hiền hòa của thầy cô giáo chào đón các em bước vào năm học mới. ngày 8/9 vừa qua trường em tổ chức ngày lễ khai giảng đầu năm học mới. Với không khí vui tươi nhộn nhịp và nỗi háo hức đến trường của mỗi học sinh chúng ta.
Trước cổng trường treo tấm băng gôn lớn ghi chữ: “Chào mừng năm học 2012 – 2013.” Đặt cạnh đó là những chùm bong bong. Hai bên cổng trường là các học sinh đầu cấp đứng làm dàn chào. Đứng bên phải là các em học sinh lớp 6 ngây thơ, hồn nhiên và đầy niềm vui. Những tiếng vỗ tay thân thiện làm cho nụ cười trên môi các em càng thêm rạng rỡ hơn. Còn phía bên trái là các anh chị đầu cấp 3 với sự trang nghiêm, đầy nhiệt huyết và nỗi quyết tâm. Phụ huynh bắt đầu tiến vào trong hội trống chào mừng với niềm mong muốn con mình học tập thật giỏi, thật tốt để luôn là con ngoan, trò giỏi.
Vào khoảng 8 giờ, các em tập trung tại hội trường và bắt đầu làm lễ. Các thầy cô giáo và học sinh ngồi vào những chiếc ghế đã được sắp ngay ngắn tự bao giờ. Đầu tiên là các tiết mục văn nghệ chào mừng do học sinh biểu diễn. Các tiết mục ở đây đều ca ngợi quê hương đất nước. Tiếp theo là cô tổng phụ trách lên tuyên bố lí do và phần chào cờ, hát quốc ca. Khi đội nghi thức vào vị trí và bài hát quốc ca bắt đầu thì cả hội trường im lặng, nghiêm trang… Sau đó là câu nói đầy ý nghĩa của Bác Hồ: “Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp được hay không, dân tộc Việt Nam có thể sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không? Đó là nhờ một phần lớn ở công học tập của các em.” Tiếp theo là phần đọc thư của chủ tịch nước. Thư thể hiện tấm lòng của chủ tịch nước đối với mỗi học sinh chúng ta. Tuy ngài bận rộn nhiều công việc nhưng vẫn quan tâm đến việc học của chúng ta. Giây phút khiến em xúc động nhất là cô hiệu trưởng đọc diễn văn khai giảng, phát động thi đua mừng năm học mới và đánh trống khai trường. Bài diễn văn của cô tuy ngắn gọn nhưng đầy lòng quyết tâm, phấn khởi. Chiếc trống được đặt lên sân khấu thật đẹp. Với màu nâu bóng loáng được trang trí hoa văn rất đẹp mắt, đặt biệt là mặt trống. Dùi trống được thắt một chiếc nơ đỏ. Bác trống của chúng ta mấy tháng hè nghỉ ngơi chỉ chờ đợi có giây phút thiêng liêng này. Tiếng trống vang lên ba hồi dài: “Tùng! Tùng! Tùng!” lúc đó tâm hồn của em như bay bổng. Phần cuối trong buổi lễ cũng là phần được các bạn học sinh quan tâm. Đó chính là phần văn nghệ kết thúc. Chương trình gồm các tiếc mục với đủ thể loại: ca hát, múa vô cùng đặc sắc. Em xem các màn biểu diễn mà không khỏi trầm trồ thán phục trước tài năng của thầy cô và các bạn mình. Toàn bộ các thầy cô và đại biểu không rời mắt khỏi sân khấu. Buổi lễ kết thúc các phụ huynh sẽ được đi cắt băng khánh thành trường Mầm non, còn học sinh sẽ được thưởng thức một buổi tiệc nhẹ.
Sau buổi lễ khai giảng em cảm thấy rất vui. Buổi lễ này sẽ là buổi lễ đáng nhớ nhất trong những ngày đi học của em.

Câu trả lời:

Bài làm
Đã từ lâu, sách là món ăn tinh thần không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Sách là kho tàng lưu giữ khối kiến thức khổng lồ của nhân loại được tích luỹ qua mấy ngàn năm. Sách là chiếc chìa khóa vàng mở cửa tòa lâu đài tráng lệ chứa đựng vô vàn điều kì diệu. Nhận định về giá trị to lớn của sách, một nhà văn có nói: “Sách là ngọn đèn sáng bất diệt của trí tuệ con người”. Câu nói đó có ý nghĩa như một chân lí khẳng định vai trò quan trọng của sách, đồng thời là lời khuyên mọi người nên tạo cho mình thói quen đọc sách.

Vậy sách là gì mà lại có ảnh hưởng sâu rộng đến cuộc sống của con người như vậy?

Có thể nói sách là một trong những điều kì diệu nhất mà nhân loại đã sáng tạo ra. Từ hàng nghìn năm trước, khi chưa có chữ viết, chưa có giấy bút thì con người đã nghĩ đến tác dụng của sách và đã có những hình thức đầu tiên của sách, ởTrung Quốc, Ấn Độ, Hi Lạp, la Mã... những mẫu tự cổ, những hình vẽ có tính quy ước được khắc trên xương thú, mai rùa, trên vách đá hoặc những văn ban cổ được ghi chép trên thẻ tre, trên da dê thuộc...

Sách là kho tàng chứa đựng những khám phá, hiểu biết và phản ánh đời sống vật chất, tinh thần đa dạng, phong phú của con người. Tất cả nhữnggì đã xảy ra trong lịch sử phát triển của nhân loại mà con người cảm thấy cần lưu giữ, truyền đạt lại cho các thế hệ sau đều được ghi vào sách.

Trong cuộc sống, nếu như không có sách để cung cấp những kiến thức mới lạ và đểgiải trí sau những giờ phút học tập và làm việc căng thẳng thì chúng ta sẽ ra sao? Quả là nhờ có sách mà tầm hiểu biết của chúng ta ngày càng được mở rộng, nâng cao. Những cuốn sách nhỏ bé mang đến cho chúng ta bao điều lớn lao, mới mẻ và thú vị.

Đến với sách, chúng ta không chỉ biết được những việc xảy ra hàng ngày trên khắp thế giới mà còn biết được cả những sự kiện đã xảy ra từ thời xa xưa của lịch sử loài người. Sách còn là hướng dẫn viên tận tình, năng động, sẵn sàng đưa ta du lịch khắp nơi, đến với những danh lam thắng cảnh, những kì quan nổi tiếng.

Rõ ràng, tác dụng của sách là vô cùng to lớn. Ngày nay, người ta vẫn thích thú tìm hiểu những trang sách cố đã có tự ngàn xưa, những hình vẽ bí hiểm trên vách hang động thời tiền sử, những mẫu tự lạ lùng trên các tấm da cừu, những chữ tượng hình trên các thẻ tre... Nhờ có sách làm cầu nối giao lưu mà các dân tộc trên thế giới xích lại gần nhau.

Truyện thần thoại, truyền thuyết, cổ tích giúp ta hình dung được cuộc sống, tinh thần, vật chất của người xưa. Sách lịch sử giúp ta hiểu được những giai đoạn lịch sử thăng trầm của một dân tộc, một đất nước. Sách khoa học kĩ thuật đúc kết kinh nghiệm sản xuất và ghi lại những thành tựu trong mọi lĩnh vực... Sách văn học nghệ thuật giúp ta hiểu biết về những niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc và đau khổ, những ước mơ và khát vọng ngàn đời của con người.

Sách còn giúp người đọc phát hiện và hiểu rõ mình hơn trong mối quan hệ với cộng đồng. Sách khơi dậy những điều tốt đẹp và mở rộng trước mặt ta một chân trời tươi sáng.

Sách còn dạy cho ta biết được bao nhiêu điều hay lẽ phải trong cuộc đời, giúp ta ngày một hoàn thiện hơn về nhân phẩm, đạo đức. Sách không những giúp ta mở mang kiến thức, mở rộng tầm nhìn mà còn mang lại nguồn hạnh phức, sự thanh thản cho tâm hồn. Sách vừa là người bạn thân thiết mang lại niềm tin yêu đến cho ta, vừa là người thầy uyên bác, tận tình luôn bên cạnh chúng ta.

Tất cả những điều trên chứng minh rằng “Sách là ngọn đèn sáng bất diệt của trí tuệ”.

Sách được viết ra không chỉ để cho mọi người đọc mà còn thểhiện ý tưởng, gửi gắm tâm sự của người cầm bút. Khi sáng tác, tác giả đặt ra mục đích viết cho ai? Viết đểlàm gì? Viết như thế nào? Các tác giả có thể viết về nhiều đề tài khác nhau trong cuộc sống, cũng có khi cùng một đề tài nhưng cách nhìn nhận, giải quyết vấn đề của từng tác giả lại khác nhau.

Từ khi sách trở thành hàng hóa thông dụng và phổbiến trên thị trường thì một số ít người làm công việc xuất bản in sách với mục đích lớn nhất là để kiếm lợi nhuận tối đa. Chính vì họ chỉ nghĩ tới lợi ích trước mắt nên họ sẵn sàng xuất bản và truyền bá những cuốn sách mang nội dung xấu, không phù hợp với ý nghĩa cao đẹp vốn cócủa sách. Hiện nay, đang lưu hành rất nhiều loại sách không rõ xuất xứ, nguồn gốc và không phải bất cứ loại nào cũng là bạn hiền, bạn tốt của mọi người. Vì thế, khi tìm đọc, chúng ta cần phân biệt sách tốt và sách xấu.

Thế nào là sách tốt? Đó là những cuốn sách phản ánh đúng các quyluật của tự nhiên và đời sống xã hội, giúp con người hiểu rõ giá trị của mình, từ đó có ý thức về nghĩa vụ của bản thân đối với cộng đồng. Nó tiếp thêm sinh lực, làm cho con người thêm tự tin, tự hào, có lí tưởng, mục đích sống tốt đẹp, có quyết tâm phấn đấu trong học tập và làm việc để cuộc sống mỗi ngày một tốt đẹp hơn. Sau khi đọc một quyển sách hay, tâm hồn ta trở nên phong phú và trong sáng hơn, biết sống nhân ái, biết vươn tới cái đẹp trong cuộc đời.

Còn thế nào là sách xấu? Đó là những cuốn sách có nội dung tiêu cực, đầu độc tâm hồn tuổi trẻ, biến thanh thiếu niên thành những kẻ xấu xa, ích kỉ; hoặc là những cuốn sách xuyên tạc hiện thực đời sống, đưa đến cho người đọc những kiến thức sai lệch về thế giới xung quanh, gây thù hằn và ngờ vực giữa các dân tộc, đề cao bạo lực và chiến tranh, kích động những bản năng thấp hèn của con người.

Những cuốn sách như thể không thể “thắp sáng trí tuệ” của con người mà ngược lại làm cho nhận thức lệch lạc, tình cảm khô cằn, nhân cách suy thoái.

Trong khi sách tốt là một thứ thuốc bổ dưỡng tinh thần cực kì công hiệu thì sách xấu lại là một thứ thuốc độc vô cùng nguy hại, cần phải bài trừ. Bởi vậy, chúng ta phải xác định cho mình một thái dộ đúng đắn đối với việc đọc sách. Trước hết, ta phải biết quý trọng sách và coi đọc sách là một việc rất cần thiết phải làm thường xuyên. Sống mà không đọc sách, không ham mê sách là điều thiệt thòi rất lớn. Tuy vậy, ta phải biết chọn sách phù hợp với trình độ và lứa tuổi của mình. Đọc xong cuốn sách phải suy ngẫm, đem những điều hay lẽ phải tiếp thu đượctừ sách vận dụng vào thực tế đời sống để mọi công việc đạt kết quả cao hơn và cuộc sống tinh thần của mình phong phú hơn.

Đọc sách vừa là cách tự học, tự bồi dưỡng kiến thức, vừa là hình thức giải trí lành mạnh. Từ trước đến nay, có không ít những cuốn sách không chỉ khai sáng cho một người, trăm người, triệu người... mà cho cả nhân loại. Những trang sách của Brunô, Galilê về trái đất và thái đương hệ đã mở ra cho loài người một thời kì mới trên con đường chinh phục vũ trụ.

Đọc tiểu thuyết Bandắc, ta hiểu ma lực ghê gớm của đồng tiền trong xã hội tư bản châu Âu thế kỉ trước. Đọc thơ Tago, thơ Lý Bạch, Đỗ Phủ, ta hiểu đời sống tinh thần phong phú của con người phương Đông. Đọc thơ Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Cao Bá Quát... ta hiểu xưa kia cha ông ta từng đau khổ và mơ ước những gì. Đọc thơ của Hồ Chí Minh, ta hiểu cái dũng, cái trí, cái nhân của người chiến sĩ cách mạng đẹp đẽ biết nhường nào. Có thể kết luận rằng lợi ích của sách là vô cùng lớn lao. Đúng với nhận xét: “Sách là ngọn đèn sáng bất diệt của trí tuệ con người”.

Hàng ngàn năm qua, con người đã sáng tạo ra sách và ham mê đọc sách. Xưa kia, sốngười biết chữ rất hạn chế cho nên đọc sách chỉ là đặc quyền của một số ít người. Ngày nay, thú đọc sách là của tất cả mọi người. Trong thời đại khoa học phát triển mạnh mẽ, mặc dù có rất nhiều phương tiện học tập và giải trí hiện đại như tivi, trò chơi điện tử, phim ảnh, băng đĩa các loại... nhưng không gì có thể thay thế được vai trò của sách. Sách vẫn tiếp tục phát huy khả năng kì diệu của nó. Ta thử hình dung một thế giới không có sách thì sẽ ra sao? Điều đương nhiên là không có sách, nền văn minh nhân loại sẽ dần dần tàn lụi.