Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm.Mẹ bảo:
- Nhà ngoại ở cuối con đê.
Trên đê chỉ có mẹ, có con. Lúc nắng mẹ kéo tay con:
- Đi nhanh lên kẻo nắng vỡ đầu ra.
Con cố. Lúc râm con đi chậm, mẹ mắng:
- Đang lúc mát trời, nhanh lên kẻo nắng bây giờ!
Con ngỡ ngàng: Sao nắng, sao râm đều phải vội?
Trời vẫn nắng vẫn râm…
Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: Đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.
1/Trong caua chuyện, người mẹ giục con phải đi nhanh ở những đoạn đường nào?
2/Người mẹ giải thích như thế nào cho câu hỏi băn khoăn của người con:''Sao nắng, sao râm đều phải vội?''.
3/Theo anh/chị, với hình ảnh so sánh''Con đê dài hun hút như cuộc đời'' thì những ''bóng nắng, bóng râm'' trên đường có thể mang nghĩa gì?
4/Câu kết truyện:''Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đờ, lúc nào cũng phải nhanh lên'' phản ánh thực tế nào chúng ta gặp trong cuộc đời?
Anh/chị hãy lý giải nguyên nhân của thực tế đó