Đó là một buổi sáng mùa thu, tiết trời ấm áp, em đã được quan sát cô giáo chấm bài tập làm văn.
Dáng cô nghiêng nghiêng bôn chồng vở cao ngất. Mái tóc dài óng ả của cô bay bay theo làn gió mùa thu. Có lẽ đôi mắt cô tập trung cao độ vào việc chấm bài, đọc bài viết của học sinh. Đôi mắt màu hạt dẻ ấy đăm đắm nhìn vào từng bài làm, cô đọc từng câu, từng chữ. Đọc xong mỗi bài, cây bút bi quen thuộc hàng ngày lại cùng cô làm việc, nó là bạn đồng hành của cô. Bàn tay thon thả của cô ghi điểm nhanh thoăn thoắt, cô nhận xét rất kĩ về bài làm của chúng em. Những quyển vở được chấm xong, cô nhanh tay xếp sang một bên rồi tiếp tục chấm sang vở khác. Bỗng cô nhíu mày lại, vầng trán của cô lại xuất hiện những nếp nhăn.
Em nghĩ rằng mỗi nếp nhăn ấy là một chuỗi ngày cô vất vả vì chúng em. Có lẽ cô không hài lòng bởi những bài văn sơ sài, thiếu ý, trình bày thiếu cẩn thận... Cô ghi điểm và ghi lời nhận xét rất tỉ mỉ, rồi cô lại đặt quyến vở ấy riêng một góc bàn. Em đoán chắc cô muốn gặp riêng chủ nhân quyển vở ấy để sửa sai, uốn nắn, giúp các bạn tiến bộ hơn. Bỗng khuôn mặt cô vui vẻ hẳn lên và nở nụ cười trên trang giấy, thì ra đó là một bài văn hay, giàu cảm xúc, trình bày sạch đẹp đã đưa vào mắt cô. Đôi mắt đẹp ấy ánh lên một niềm vui khó tả. Cô ghi điểm mười và lời nhận xét với vẻ hài lòng lắm. Cô vẫn tiếp tục chấm bài, bàn tay cô lướt nhanh trên trang giấy, đôi mắt cô đọc bài cũng thật nhanh, thật thấu đáo. Chồng vở trên bàn cũng vơi dần. Lớp học im phăng phắc, ánh nắng vàng óng ả, ghé vào cửa lớp xem cô chấm bài. Cô ghi điểm thật công bằng, không bao giờ thiên vị ai cả nôn các bạn trong lớp ai cũng quí mến cô.
Em rất thích được nhìn cô chấm bài.
Cô ơi! Em nhớ mãi Những điềm mười cô cho.
Và em sẽ ra sức học tốt hơn nữa để không phụ lòng cô.