Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Chưa có thông tin , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 5
Số lượng câu trả lời 23
Điểm GP 1
Điểm SP 22

Người theo dõi (1)

NOSLEEP

Đang theo dõi (1)

^αиɢℓє^

HòΔ ThΔnh

loading...

Câu trả lời:

tham khảo;

1.Sự giam cầm là điều tủi hổ đối với nhứng người yêu thích tự do đối với con người đã là 1 cực hình như thế vậy thì đối với vị chúa sơn lâm đã tung hoành khắp chốn bao la nay đành phải nằm gục trong cũi sắt chờ ngày chết thật đáng tủi nhục  làm sao?liệu rằng từng đó đã đủ dày vò thân xác kiệt quệ của một cựu chúa sơn lâm? không những thân xác bị dày vò mà chính tinh thần cũng đang bị tác động bởi yếu tố bên ngoài;nhìn bốn phương tứ bể xa xăm thì đâu cũng có thể là nhà của hổ ta,bởi vì sự oai nghiêm của 1 vị lãnh chúa đã làm cho những kẻ thấp kém trở lên nhùn  bước và nhún nhường lại phía sau ,chúng sợ hãi và tiến lại phía sau đành phải nhường lại nơi ỏ của mình và mãnh hổ ta coi đó là chiên lợi phẩm nhưng giờ đây mái nhà mà mãnh hổ chiếm được sau mỗi lần phiêu du chỉ là cũi sắt, giờ đây vị thế của con hổ cũng chỉ như những con thú khác ở trong ,giờ đây vị thế của chúng chênh nhau chỉ ở kích thước lồng ,chính vì bởi sự phân biệt đó mà con hổ mới nuối tiếc về những thảm cỏ bao la mà giai cấp được phân định bởi vị thế và uy quyền.

2.Khát vọng tự do là khát vọng muôn đời mà không chỉ con người mà ngay cả đến loài vật cũng đều ao ước. Và với một vị chúa tể rừng già thì khát vọng ấy chẳng phải càng khao khát và mãnh liệt hơn sao ? Con hổ trong bài thơ ” Nhớ rừng” của Thế Lữ là một con vật hoàn toàn bị rơi vào tư thế bị động, hoàn toàn mất tự do, mất đi cái uy linh của một vị chúa tể rừng xanh khi bị giam cầm trong cũi sắt. Dù vậy nhưng con hổ chưa bao giờ chịu khuất phục hoàn toàn thực tại chán chường ấy, nó vẫn nhớ về rừng xanh, nhớ về một thời oanh liệt của trước kia như một cách để thể hiện khát vọng tự do mãnh liệt của loài hổ.  Con hổ nhớ về quá khứ, trong suy nghĩ của nó vẫn là dòng hồi tưởng về quá khứ huy hoàng, oai phong ấy.Đó chính là hình ảnh uy nghi của chính mình, của những bước chân đầy tự do, phóng khoáng “ta bước chân lên dõng dạc đường hoàng”, đó chính là dáng vẻ oai vệ, uyển chuyển của chính mình “Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng”.Trong những bước chân tự do ngày ấy, con hổ có thể tự chủ mọi thứ xung quanh mình, sống chan hòa với thiên nhiên,với cỏ cây, hoa lá “Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc”. Đó là cuộc sống tự do, tự tại của chúa tể sơn lâm. Dòng hồi tưởng cũng khiến con hổ tự hào về quá khứ đã xa của mình . Tiếp nối dòng cảm xúc ấy, trong đoạn thơ thứ ba  là những hồi ức uy nghi, lẫm liệt của “chúa sơn lâm” trong rừng xanh, đó là những kí ức không thể nào quên. Khung cảnh thiên nhiên hiện ra đẹp với cảnh trăng, rừng, mặt trời.Câu hỏi tu từ:” Nào đâu …” gợi nhắc lại quá khứ oai hùng, sự tiếc nuối những ngày tự do.Sức mạnh của con hổ được diễn tả bằng hình ảnh: mắt thần đã quắc, lượn tấm thân như sóng cuốn nhịp nhàng, uống ánh trăng tan, ngắm giang sơn, giấc ngủ tưng bừng. Tất cả những từ ngữ đó đã góp phần thể hiện tâm trạng chán chường, căm phẫn, khinh ghét của con hổ khi ở vườn bách thú, một tâm trạng đối lập hoàn toàn với  tâm trạng vui vẻ, sự oai hùng, lẫm liệt của con hổ khi ở đại ngàn. Tâm sự của con hổ cũng chính  là ẩn dụ cho tâm trạng của người dân mất nước luôn cảm thấy căm hờn, tủi nhục, chán ngán với hiện tại, họ nhớ tiếc thời oanh liệt, vàng son của cha ông.