Mùa hè năm ngoái, tôi được đi Trà Vinh chơi. Lúc đó, Trà Vinh đã vào mùa gặt. Năm đó được mùa lớn. Xóm làng quê tưng bừng như ngày hội. Bà con cô bác xóm dưới sóc trên vô cùng mừng vui, hớn hở. Những cánh đồng quê thẳng cánh cò bay, vàng rực một màu lúa chín. Gió thổi, lúa reo, lúa hát trong âm thanh rì rào. Tàu thuyền cập bến, hối hả chở lúa đi, về trong nắng đẹp.
Khi mặt trời vừa rút sau những đỉnh núi phía tây, hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Nắng ngày hè chỉ còn nhạt nhòa. Thành phố đượm một màu vàng óng. Lúc này đã quá giờ tan tầm, dòng người và xe cộ vẫn ngược xuôi nhưng đã thưa dần. Đường phố bớt ồn ào, nhộn nhịp. Con đường trở nên rộng lớn và thênh thang hơn. Giữa đường, ngăn cách những dòng xe xuôi ngược là một bờ tường rào khoảng năm mười phân. Phía trên là hàng rào lan can sắt màu xanh biếc chạy dọc theo con đường. Hai bên vỉa hè, hàng cây si già cỗi, cành sum suê đang trầm tư ngắm chiều tà. Những cây xà cừ đang rung rinh những lá non xanh mượt. Các em nhỏ ríu rít rủ nhau đi chơi sau một ngày học tập. Các bà mẹ chuẩn bị đi chợ nấu cơm chiều.
Cụm danh từ: những dòng xe,...
Từ láy là: nhạt nhòa, ồn ào, nhộn nhịp, sum suê,..
Từ ghép: đỉnh núi, dòng người, xe cộ, đường phố,..
Vào chủ nhật tuần trước, em được bố mẹ dẫn về quê thăm ông bà. Quê hương em đẹp biết bao, nơi đây có cánh đồng lúa chín vàng. Các bác nông dân chăm chỉ làm việc quanh năm, suốt tháng. Những đứa trẻ thổi sáo trên lưng trâu, những lũy tre xanh bát ngát, những dòng suối mát rượi và là nơi chứa đầy kỉ niệm của em và những đứa trẻ hàng xóm. Dòng suối uốn lượn như một tấm vải lụa dài xa đến tít tận trân trời, rồi mai sau em lớn lên, nhưng em sẽ luôn mãi nhớ đến quê hương của em.
Những cơn gió đầu mùa mang theo cái hơi lạnh man mác, đang dần tới. Lại một mùa đông nữa đến tôi thật sự chưa bao giờ thấy cô đơn và lạc lõng đến thế. Mẹ tôi đã đi xa cũng vào một ngày mùa đông, tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó lòng tôi thật chua chát, mọi thứ như bị hủy hoại chớp nhoáng trước mắt tôi. Không còn những chiều đi bộ với mẹ sang sân đình, ra bến đò, hay những buổi 2 mẹ con lóc cóc đi chợ huyện bán tôm bán cá. Mẹ tôi đâu rồi, lòng tôi trống rỗng và bâng quơ quá. Ba tôi đang co ro lạnh trên gác mái với giấc ngủ như chợt tỉnh chợt mơ. Đôi khi lại xuống cạnh bếp lửa cho ấm rồi lại lên gác. Ba con lạnh lắm mẹ ạ, cả con cũng vậy, mẹ đi đâu sao lâu về, sao cứ mải rong chơi để con phải chờ hoài.