Tập làm văn lớp 6

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Long Nguyen

viết bài văn tả cô giáo cũ để lại nhiều kỉ niệm

Nguyen Thi Mai
20 tháng 8 2016 lúc 17:39

Cứ mỗi năm em đều được học với một thầy hoặc một cô giáo. Mỗi thầy cô đều để lại cho em những ấn tượng đẹp. Nhưng có lẽ năm học lớp Năm này, cô giáo Thương đã để lại cho tuổi thơ của em những ấn tượng đẹp đẽ nhất dưới mái trường Tiểu học quê em.

Cô có dáng người thon thả mà một số thầy giáo ở trường em thường nói là dáng người mẫu. Em không biết chính xác cô cao bao nhiêu, chỉ đoán chừng một mét sáu mươi trở lên. Nước da trắng hồng, mái tóc đen mượt, ống ả luôn được buông xuống quá vai. Thỉnh thoảng, những làn gió mát thổi qua làm những gợn mây trên mái tóc thề ấy bồnh bềnh nhấp nhô như sóng gợn. Đôi mắt cô to và đen lay láy ấn dưới cặp lòng mày thanh mịn. Em cứ tưởng như lúc nào cô cũng trang điểm, nhưng kì thực không phải. Khuôn mặt trắng mịn như được thoa một lớp phấn hồng ấy là trời phú cho cô Thương của em đấy. Vẻ đẹp xuân xanh ấy của cô được nụ cười luôn nở trên đôi môi hồng tươi mỗi khi tiếp xúc với mọi người, càng tôn thêm vẻ đẹp lộng lẫy của cô. Có lẽ cô thích màu trắng bởi hàng ngày cô đến lớp thường là những chiếc áo dài màu mây của tuổi học trò, trắng trong như tuổi thơ của chúng em vậy.

Mỗi lần tiếp xúc với mọi người hay giảng bài cho chúng em nghe, bao giờ cô cũng dịu dàng, nhỏ nhẹ, tạo sự chú ý ở người nghe bằng cả cử chỉ, ánh mắt và nụ cười. Có lẽ nhờ các yếu tố ấy mà chúng em trong suốt cả buổi học luôn chăm chú vào bài học không một chút lơ đễnh. Từ khi học cô cho đến bây giờ chưa một lần em thấy cô em cáu giận với ai bao giờ, Cũng có vài buổi học, có những bạn quá ham chơi không thuộc bài, cô chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Cô bao dung và độ lượng lắm! Tất cả các bạn trong lớp em ai cũng mến cô, thương cô. Giờ ra chơi, chúng em thường quây quần bên cô nghe cô kể chuyện.

Những câu chuyện mà cô kể cho chúng em nghe đều là những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò và những kinh nghiệm quý báu trong học tập mà cô đã từng trải qua để tuổi nhỏ chúng em học theo. Thương cô, mỗi chúng em đều có ý thức trong học tập và rèn luyện. Trong kiểm tra chất lượng giữa kì I vừa qua, lớp em đạt giải Nhất toàn trường. Hôm sinh hoạt lớp, cô nói: “Cô cám ơn tất cả các em, các em đã tặng cho cô một phần quà lớn nhất chúc mừng cô vào ngày Nhà giáo Việt Nam 20 — 11. Cô mong thi học kì I sắp tới lớp ta vẫn giữ được thành tích này để đạt danh hiệu “Lớp về đích đầu tiên” trong phong trào thi đua “Hai giỏi” của trường”.

Đối với em, cô Thương là hình ảnh tuyệt vời nhất để lại những ấn tượng đẹp đẽ và sâu sắc nhất trong tuổi thơ của mình. Cô là người mẹ thứ hai của em.

Thảo Phương
21 tháng 8 2016 lúc 8:36

“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”

Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh- cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.

Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.

Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.

Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.

Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”

 

 

 

 

Nguyen Dieu Thao Ly
21 tháng 8 2016 lúc 15:20

Chắc hẳn đối với các bạn học sinh ai cũng có những kỉ niệm riêng với thầy cô giáo cũ của mình. Và em cũng vậy, mỗi một năm học là một năm đầy ắp những kỉ niệm với thầy cô. Có những kỉ niệm vui nhưng cũng có những kỉ niệm buồn nhưng tất cả đều làm ta nhớ mãi. Đối với em, kỉ niệm mà em không thể nào quên đó là một lần mắc lỗi với cô giáo chủ nhiệm hồi lớp Hai của mình.

Cô giáo chủ nhiệm của em tên là Hiền, đối với cả lớp cô như là người mẹ thứ hai vậy. Tính cách cô rất hiền, đúng như cái tên của cô vậy, cô rất quan tâm và tận tình với các bạn trong lớp. Hàng ngày cô lên lớp đều đều, mang theo những bài giảng và cả tình yêu thương của cô nữa. Hàng ngày sau khi kết thúc bài học, cô đều giao bài tập về nhà cho các bạn để về nhà làm thêm và củng cố lại những gì đã học ở trên lớp.

Trên lớp, em là một học sinh được cô nhận xét là khá chăm chỉ học bài và có tinh thần xây dựng bài, chưa một lần nào mắc lỗi cả. Nhưng rồi chuyện này đã xảy ra với em cũng chỉ vì sự ham chơi của mình em đã làm cô buồn. Em vẫn còn nhớ đó là ngày đầu tuần, buổi học diễn ra rất sôi nổi và kết thúc sau tiếng trống tan trường, như thường lệ cô giao cho các bạn bài tập về nhà gồm một bài viết chính tả và học thuộc bài thơ đã được cô dạy trên lớp. Cả lớp đồng thanh vâng lời và kết thúc buổi học.

Hôm đấy cũng là ngày sinh nhật của em, bố mẹ em đã chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho em vào buổi tối. Cũng là mới đầu năm học nên em chưa quen biết nhiều các bạn trong lớp nên em quyết định chỉ tổ chức một buổi sinh nhật nhỏ với ông bà, bố mẹ, em trai và mấy cô bác hàng xóm cùng các bạn cạnh nhà. Buổi chiều hôm đó, em cùng mẹ đi mua một vài thứ chuẩn bị cho buổi sinh nhật và đặt bánh kem.

Buổi sinh nhật diễn ra rất vui vẻ với sự tham gia của tất cả mọi người, em và các bạn chuẩn bị một số tiết mục văn nghệ gửi tới ông bà, bố mẹ và các cô bác hàng xóm, hôm đấy em nhận được rất nhiều quà cùng những lời chúc sinh nhật rất ý nghĩa. Em rất vui, và dường như niềm vui quá nhiều đã làm em quên hẳn đi số bài tập về nhà mà cô giáo đã giao trên lớp sáng nay. Em bóc quà và trèo lên giường đi ngủ ngon lành vì đã quá mệt vì buổi sinh nhật hôm nay.

Sáng hôm sau em lên lớp bình thường như mọi khi và vẫn không nhớ gì đến bài tập phải làm cho đến khi cô giáo bước vào lớp và kiểm tra bài cũ. Lúc đấy em mới sững sờ và nhớ ra những bài tập cô giao, các bạn không thể tưởng tượng được lúc đấy em lo lắng đến như thế nào, tim thì đập rất nhanh và chân tay run lẩy bẩy. Vẫn câu hỏi của cô quen thuộc như mọi khi: “Các em đã làm bài tập hết chưa?” và cả lớp đồng thanh “Rồi ạ!”, chỉ có em là ngồi im và không dám nói câu gì. Thật sự lúc đó em rất muốn đứng dậy nhận là mình chưa làm bài tập nhưng vì xấu hổ nên em đã không làm điều đó. Một học sinh được cô khen là chăm chỉ mà bây giờ đứng dậy tự nhận mình chưa làm bài tập thì chắc chắn các bạn trong lớp sẽ cười. Và đã đến lúc cô giáo đi kiểm tra, tim em càng đập nhanh hơn, cô kiểm tra đến chỗ em, nhìn trang vở trắng thế là cô đã biết, nhưng thật lạ cô không nói gì mà tiếp tục đi kiểm tra các bạn khác cho đến khi đến bạn cuối cùng.

Suốt giờ học hôm ấy, em luôn cảm thấy bồn chồn lo lắng và mong thật nhanh hết giờ để lên nhận lỗi với cô, em biết cô không muốn chỉ ra lỗi của em trước lớp. Và cuối cùng, giờ học cũng đã kết thúc, em rón rén lên và xin lỗi cô. Lúc này em rất sợ và không biết cô sẽ phạt mình gì đây? Nhưng cô đã không làm vậy, cô hỏi rõ lí do vì sao em không làm bài tập, em trình bày cho cô nghe về buổi sinh nhật tối hôm qua, cô chỉ nhắc nhở và còn chúc mừng sinh nhật em. Lúc này em mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm và hứa với cô sẽ không bao giờ có lần thứ hai em tái phạm lại lỗi này nữa.

Lần mắc lỗi đó chắc chắn sẽ không bao giờ em có thể quên được, đó như là một lần nhắc nhở em phải chăm chỉ học tập hơn để không phụ với tận tình, quan tâm của cô giáo.


Các câu hỏi tương tự
Đoàn Anh Minh Hoàng
Xem chi tiết
Đoàn Anh Minh Hoàng
Xem chi tiết
Virgo x Gemini
Xem chi tiết
Tuyến Ngô
Xem chi tiết
Nguyen Quang Minh
Xem chi tiết
Nguyễn Huỳnh Ly Ly
Xem chi tiết
lê ngọc ánh
Xem chi tiết
Thiên sứ của tình yêu
Xem chi tiết
Nguyễn Hương Giang
Xem chi tiết