“Tóc bà trắng tựa như bông
Chuyện bà như giếng cạn xong lại đầy.”
Mỗi khi nhớ đến câu thơ này của nhà thơ Nguyễn Thuy Khoa, em lại nhớ đến bà em.
Bà em năm nay đã ngoài 60 nhưng vẫn còn rất minh mẫn, nhanh nhẹn. Bà thường mặc áo bà ba trắng với quần dài đen rất giản dị. tuổi tác cao cộng với bệnh đau chân khiến bà đi lại không được nhanh nhẹn như xưa. Bà có dáng người cao, nhỏ nhắn. Tuy tuổi tác đã cao nhưng đôi mắt của bà vẫn còn rất sáng. Bàn tay không còn mịn màng như xưa mà nổi rõ những đường gân xanh chững tỏ cả cuộc đời của bà vất vả để đem lại cho con cháu một cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Trên gương mặt của bà vẫn còn hằn lại những vất vả, lo toan. Gương mặt bà đã thoáng có những nếp nhăn và làn da cũng đã chuyển sang màu nâu. Mái tóc của bà dài, dày mà giờ đây đã điểm bạc.
Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng bà vẫn thích làm việc nhà. Bà thích trồng cây và chăm sóc cây cối trong nhà. Bà là người yêu thương con cháu, chăm sóc chúng em, từng li từng tí, dạy chúng em những điều tốt, điều hay. Bà thường kể truyện cổ tích cho em nghe. Đối với hàng xóm bà cư xử rất tốt, ai cũng yêu mến bà. Ai có việc gì thì bà nhiệt tình giúp đỡ. Em thích nhất là mỗi khi bà vào bếp nấu ăn. Những món ăn của bà rất đặc sắc nên bao giờ cũng nhận được sự tiếp đón vui vẻ của mọi người trong gia đình. Chị em em tranh nhau phụ giúp bà nấu nướng. Bà vui vẻ chia sẻ việc làm đó với chị em em. Bà thường k cho em nghe những câu chuyện cổ tích thú vị trước những giờ đi ngủ. Em nghe như muốn nuốt lấy từng lời của bà.
Em rất yêu quý bà. Em thật tự hào và hạnh phúc khi được làm cháu của bà. Bà ơi, cháu yêu bà nhiều lắm !
Đối với em, tình bà cháu là không thể thiếu được. " Bà " dù chỉ một tiếng đơn sơ thế thôi nhưng rất thân thương và gần gũi với em ngay từ khi em bắt đầu tập nói. Hình ảnh bà luôn in sâu trong trí nhớ của cháu, trong tim cháu, 1 người bà hiền từ nhân hậu.
Bà năm nay đã ngoài 70 tuổi. Dáng người nhỏ nhắn, hơi gầy với mái tóc pha sương này đã bạc màu tiều tụy. Lưng bà hơi còng, nước da bà bị nắng cháy xạm màu và đã trổ đồi mồi có lẽ vì bà phải bươn chải, tảo tần buôn bán để nuôi bố (mẹ) các cậu và dì của em. Mắt bà vẫn còn tinh tường, cái nhìn của bà hiền hậu đầy yêu thương. Hai gò má của bà nhô lên, rám nắng, đôi môi bà khô lại theo năm tháng. Khuôn mặt bà xuất hiện nhiều nếp nhăn ở đuôi mắt, khóe môi. Trên vầng trán của bà dường như mỗi nếp nhăn thể hiện cho 1 nỗi đau khổ, cho những khó khăn bà đã trải qua. Mỗi khi bà cười, mỗi nếp nhăn ấy hằn lên sâu hơn, đôi mắt bà như cũng cười theo rất hiền từ. Những lúc buồn, đôi mắt bà đăm chiêu, nó như phản chiếu được những ngày bà lặn lội kiếm tiền, lo cho con, cho cháu.
Những ngày thơ ấu, êm được sống trong vòng tay yêu thương của bà, được bà nâng niu, chăm sóc. Đôi tay bà gầy gò nhưng vẫn còn khéo léo chính đôi bàn tay ấy đã dắt em đi những bước đầu tiên của cuộc đời. những bài hát ru êm dịu của bà đã đưa em vào giấc ngủ say nồng, bằng chất giọng trầm ấm bà kể chuyện rất hấp dẫn làm cho em đã bao lần lạc vào xứ sở cổ tích. Những lúc em dỗi hờn, khóc lóc bà dỗ dành, chiều ý cháu. Khi lớn hơn, bà đã cho em những lời khuyên qua những câu ca dao, tục ngữ mà em vẫn còn nhớ mãi. Bà thường dành những thức ăn ngon cho em: khi thì bánh, kẹo,khi thì trái cây,....Những dịp đi đâu xa, bà không quên mang về bao nhiêu là những món ngon thức lạ.
Hình ảnh bà thật thiêng liêng, cao quý. Bà đã già, ốm yếu nhưng tình cảm bà bảo la và nhân hậu. Em rất hạnh phúc khi mình có 1 người bà như vậy. Suốt đời em sẽ ghi nhớ những tháng năm được sống bên bà, được bà chăm sóc. Bà ơi! cháu sẽ khắc ghi những lời khuyên mà bà cho cháu, khắc ghi mãi bóng hình bà trong tim. Cháu sẽ luôn cố gắng phấn đấu để không phụ lòng mong mỏi của bà.