Ôn tập ngữ văn lớp 6 học kì I

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Trần Minh An

Từ bài văn "Buổi học cuối cùng" hãy nêu cảm nghĩ về đoạn cuối của bài từ lúc kết thúc buổi học.

Ngọc Nguyễn
2 tháng 3 2017 lúc 21:51

đoạn cuối của bài văn buổi học cuối cùng nói lên điều là:

-Lúc đó người thầy Ha- men tái nhợt, nghẹn ngào không nói hết câu .

-Dồn hết sức viết ra dòng chữ "Nước Pháp muôn năm"

=Nói lên sự xúc động, sót sa, đau đớn trong lòng thầy đã lên đến cực điểm .

=Có lòng yêu tiếng Pháp tha thiết, cháy bỏng.

My beautiful life
2 tháng 3 2017 lúc 21:53

Sau khi đọc câu truyện " Buổi học cuối cùng " em cảm nghĩ về đoạn cuối của bài từ lúc kết thúc buổi học :

Là chúng ta phải biết yêu quý, giữ gìn và học tập để nắm vững tiếng nói của dân tộc mình, bởi nó không chỉ là tài sản tinh thần quý báu của ông cha mà còn là phương tiện quan trọng để đấu tranh giành lại chủ quyền độc lập, tự do cho đất nước. Tiếng nói của mỗi dân tộc được hình thành và vun đắp bằng sự sáng tạo của biết bao thế hệ qua hàng ngàn năm. Vì vậy, khi bị kẻ xâm lược đồng hóa về ngôn ngữ, nếu cam chịu để tiếng nói dân tộc bị mai một thì tất yếu đất nước sẽ rơi vào họa diệt vong.
Đừng Hỏi Tên Tôi
2 tháng 3 2017 lúc 21:53

Việc dạy và học bằng tiếng Pháp trong nhà trường ở Pháp vốn là việc hết sức bình thường, như việc dạy và học bằng tiếng mẹ đẻ ở bất cứ nước nào. Nhưng điều không bình thường lại nằm ở chỗ: đây là buổi học cuối cùng mà thầy trò được dạy và học bằng tiếng Pháp. Sau buổi học này, các trường đều phải dạy bằng tiếng Đức và đó là một điều nhục nhã đối với người dân trong vùng bị quân thù chiếm đóng.

Từ thầy giáo đến học trò và cả những cụ già đến dự buổi học này đều cảm thấy ý nghĩa đặc biệt của nó. Họ thấm thía một điều hết sức quan trọng và thiêng liêng là phải biết yêu quý, trau dồi và giữ gìn tiếng Pháp, nhất là trong hoàn cảnh quê hương đang bị kẻ xâm lược cố tình đồng hóa, trước hết là bằng ngôn ngữ.

Lòng yêu nước của mọi người đã được thể hiện qua thái độ quý trọng tiếng nói của dân tộc mình. Truyện nêu lên một chân lí qua lời thầy Ha- men: Khi một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm được chìa khóa chốn lao tù.

Sáng nay, Phrăng định trốn học phần vì đã trễ giờ, phần vì sợ thầy hỏi bài phân từ mà chú chưa thuộc chữ nào. Nhưng chú đã nghĩ lại và vội vã chạy đến trường. Trên đường đi, thấy có nhiều người đứng lố nhố trước bảng dán cáo thị của quân Phổ, chú băn khoăn nghĩ: Lại có chuyện gì nữa đây? Khi bác phó rèn Oát-stơ khuyên Phrăng chẳng cần vội vã đến trường làm gì thì chú bé lại tưởng là bác chế nhạo mình. Quang cảnh lớp học mọi khi ồn ào như chợ vỡ mà giờ đây bình lặng y như một buổi sáng chủ nhật khiến chú ngạc nhiên. Mặc dù vào lớp muộn nhưng Phrăng không bị thầy Ha-men quở trách như mọi lần mà thầy dịu dàng nói: Phrăng, vào chỗ nhanh lên con; lớp sắp bắt đầu học mà vắng mặt con. Tất cả những điều khác thường đó báo hiệu về một điều gì đó rất nghiêm trọng sắp xảy ra.

Diễn biến của buổi học cuối cùng và hình ảnh thầy Ha-men đã tác động sâu sắc đến nhận thức, tình cảm của Phrăng.

Khi nghe thầy Ha-men nói rằng đây là buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp, Phrăng thấy choáng váng, sững sờ và chú đã hiểu ra nguyên nhân của mọi sự khác lạ trong buổi sáng hôm nay. Từ cảnh nhốn nháo trước trụ sở xã đến không khí yên ắng nặng nề ở lớp học và ở cả bộ y phục trang trọng của thầy Ha-men.


Phrăng tiếc nuối và ân hận về sự lười nhác, ham chơi của mình bấy lâu nay. Chú bé đau xót thú nhận:

Bài học Pháp văn cuối cùng của tôi!…

Mà tôi thì mới biết viết tập toạng! Vậy là sẽ chẳng bao giờ được học nữa ư, phải dừng ở đó ư!… Giờ đây tôi tự giận mình biết mấy về thời gian bỏ phí, về những buổi trốn học đi bắt tổ chim hoặc trượt trên hồ. Những cuốn sách vừa nãy tôi còn thấy chán ngán đến thế, mang nặng đến thế, quyển ngữ pháp, quyển thánh sử của tôi giờ đây dường như những người bạn cố tri mà tôi sẽ rất đau lòng phải giã từ.

Khi thầy Ha-men gọi đọc bài, Phrăng không thuộc chút nào về quy tắc phân từ trong tiếng Pháp. Đến đây thì sự ân hận đã trở thành nỗi xấu hổ và tự giận mình. Điều kì lạ là trong tâm trạng day dứt ấy, khi nghe thầy Ha-men giảng ngữ pháp, Phrăng lại thấy thật rõ ràng và dễ hiểu: Tôi kinh ngạc thấy sao mình hiểu đến thế. Tất cả những điều thầy nói, tôi thấy thật dễ dàng… Tôi cũng cho là chưa bao giờ mình chăm chú nghe đến thế…

Chứng kiến cảnh các cụ già trong làng đến dự buổi học cuối cùng và được nghe những lời nhắc nhở tha thiết của thầy Ha-men, nhận thức và tâm trạng của Phrăng đã có những biến đổi lớn lao. Chú đã nhận ra ý nghĩa thiêng liêng của việc học tiếng Pháp nhưng tiếc thay, chú không còn cơ hội để được tiếp tục học tiếng Pháp ở trường nữa.

thank you!
4 tháng 3 2017 lúc 19:29

nói về cảm xúc của thầy ha-men là đầu tiên:

+ thầy ngắm nhìn cảnh vật như muốn mang theo

+ thầy nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt như lưu luyến không muốn rời xa nơi thaayd đã gắn bó một thời dạy học.

+ thầy thương các đứa trẻ còn non thơ, ngây dại quá!

+ Vì những đứa trẻ phải có quyền học tiếng dân tộc mình- tiếng Pháp-ngôn ngữ vẻ vang, hay, sáng ngời nhất!

+thầy khóc, 2 hàng nước mắt chảy ròng ròng!

+ thầy dằn mạnh viên phấn và viết to dòng chữ ấy như muốn ca ngựi tiếng dân tộc mình, muốn nói cho các đứa trẻ thơ ngây ấy phải luôn nhớ về ngôn ngữ ấy và cho dù chết cũng mãi ko quên!

+thầy nói tạm biệt ! như vậy sẽ thể hiện sự đau đớn của thầy khi phải xa quê hương, xa những đứa trẻ nhỏ bé,thơ ngây ấy!

+thầy tự trách mình vô tâm, ko dạy cho bọn trẻ nên giờ thì phải hối hận đến tột cùng tâm can. thầy trách mình đã ko dạy bọn trẻ tiếng pháp sớm hơn nên bây giờ bọn trẻ sẽ ko bao giờ học được tiếng pháp nữa- ngôn ngữ theo bọn trẻ suốt cuộc đời người!

suy ra: tất cả mọi thứ trên và tâm lý của thầy và phowrawng mới có thể tạo nên câu chuyenj nổi tiếng ao thế kỷ: ''buổi học cuố cùng''!


Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Quốc Lộc
Xem chi tiết
Vũ Tú Anh
Xem chi tiết
Nguyễn Quốc Lộc
Xem chi tiết
Nguyễn Quốc Lộc
Xem chi tiết
Nguyễn Trọng Thắng
Xem chi tiết
Ánh Nguyễn
Xem chi tiết
trần văn duy
Xem chi tiết
Vũ Nguyễn Linh Chi
Xem chi tiết
Người ẩn danh
Xem chi tiết