trong thiên nhiên có sự thay đỏi như cây bàng mùa đông lá đổ rồi chụi dần , mùa xuân chi chít ls, tràn trề sự sống
hãy tưởng tượng tạo chuyện có nhân vật cây bàng , nàng tiên mùa xuân, lão già mùa đông ,đất mẹ
để gợi tả điều đó BẠN LÀM NHỚ KO COPY TÀI LIỆU Ở ĐÂU NHÉ
VÀ LÀM BÀI THẬT DÀI VÀ HAY NHÉ
ĐÂY LÀ ĐỀ RẤT HAY
CẢM ƠN
HÃY TẠO 1 CÂU CHUYỆN THẬT HAY
CẢM ƠN VÌ ĐÃ GIÚP MÌNH
Ngày xưa xứa ơi là xưa, có một cây bàng đã sống lâu năm trên nền đất Mẹ. Bàng đã già và yếu lắm rồi, đã vậy mùa đông năm nay lại đến sớm, tước đi từng chiếc lá trên thân và cành của Bàng già. Nó khó lòng trụ nổi mùa đông này, vì cùng lúc đó, đất Mẹ cũng đang kém đi đôi phần màu mỡ. Nó thì thầm than thở:
- Ước gì mùa xuân có thể đến sớm hơn một chút nhỉ?
Và dường như nghe được lời thỉnh cầu của cây bàng, (và như trong những câu chuyện cổ tích), Nàng tiên mùa xuân liền xuất hiện:
- Á ha ha ha ha!!! Nhà ngươi vừa ước gì, ước lại cái coi!
Bàng nghe vậy liền nói:
- Sao mày cười như mụ phù thuỷ vậy?
- Kệ tao! Tao đã xuất hiện trước mặt mày là ngon lắm rồi, còn thích bắt bẻ hả?
Cây bàng cũng không muôn đôi co nhiều với Nàng nên nói:
- Nàng có thể làm cho mùa xuân trở lại ngay trên mảnh đất này được không?
Ngay lúc đó, chặn trước lời nói của nàng, một giọng nói khác vang lên:
- Sao thế được? Một năm Trái Đất có bốn mùa, mất đi một mùa thì làm sao mà được?
À, là Lão già mùa đông. Lão cũng già yếu, chuẩn bị hết nhiệm kì rồi nhưng vẫn cố bảo vệ thời tiết của năm. Nghe lão nói, cây Bàng vặn:
- Gì mà gắt vậy? Tôi đã già không trụ lại mùa đông của ông đâu, để cho mùa xuân đến sớm tí đi!
Lão già cũng không vừa:
- Mày nói thế thì bố ai chả nói được? Bao nhiêu loài vật khác, bao nhiêu cây cối ngoài kia, bao nhiêu cụ già đều phải chịu qua mùa đông khốc liệt đó thôi!
Nàng tiên mùa xuân bây giờ mới lên tiếng:
- Bác Bàng già cứ yên tâm, hiện nay biến đổi khí hậu đang diễn biến thất thường, hiệu ứng nhà kính, hiện tượng băng tan ở hai cực, lượng khí cacbonic tăng cao dễ khiến Trái Đất ấm lên sớm thôi. Khi đó sẽ không lo mùa đông lạnh nữa?
Lão đông nghe vậy đã thấy sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra nguy hiểm:
- Mày nghĩ thế mà dễ mà. Nóng lên là nóng cả thế kỉ chứ phải nóng ngay ngày một ngày hai đâu? Tao vẫn sẽ làm cho mùa đông mãi trường tồn.
Đất Mẹ nghe cuộc hội thoại một lúc lâu bấy giờ mới lên tiếng:
- Im hết đi cho tao ngủ! Chúng mày điên à?
Và trong khi đó Nàng tiên mùa xuân và Lão già mùa đông vẫn cãi nhau ỏm tỏi. Cây Bàng già cô đơn lại than thở:
- Lạy chúa lòng lành, con theo Phật đã bao năm mà chưa một giây hạnh phúc, con ước gì thánh Ala có thể chở che cho con.
Và dường như nghe thấy lời nguyện ước của cây bàng, (và như có một phép màu kì diệu nào đó), bác tiều phu xuất hiện, đốn đổ cây bàng già, chấm dứt cuộc trò chuyện.
Bầu trời lạnh buốt đang dần dần trở nên ấm áp hẳn , không còn giá lạnh như ngày nào.mọi người ra đường đã đông hơn ,mặt tươi hơn,vui vẻ hơn .cây cối ,hoa lá nở hương thơm ngát .tất cả mọi vật đều đắm chìm trong niềm vui khi mùa đông đã qua.vậy là mùa xuân đã đến.
vào mùa đông,trời lạnh buốt ,các cây cối đều phải chịu đựng cái lạnh giá ấy trong một mùa đông.do sự cai quản của lão già mùa đông nên mọi sự vật trên trái đất này đều phải tuân theo.lão già mùa đông xấu xí ,già nua , cáu kỉnh,chắc là trên đời này ai cũng ghét lão nhỉ,lão mang đến cho ta một cái lạnh không thể tưởng tượng nổi.nhưng không ,không ai có thể ghét lão được vì đó không phải do lão mà.đó là quy luật của tự nhiên thôi.ráng chịu!mùa đông thì mọi người ai cũng diện cho mình được bộ quần áo đẹp ,ấm áp ,ở trong nhà cùng với chiếc lò sưởi của nhà mình.chỉ còn một mình cây bàng đứng bơ vơ một mình ngoài đường ,cây bàng trơ trụi ,gầy guộc,run rẩy ,anh ta đang ước nguyện rằng mùa đông sẽ qua đi nhanh để lại mua đông ấm áp cho mình.anh ta đang cầu cứu đất mẹ hãy cứu sống mình ,đất mẹ hiền từ ,điềm đạm dịu dàng khuyên bảo cây bàng :
-Cây bàng ơi,con phải tự cứu sống mình đi,mùa đông lạnh lẽo.trơ trụi,ta thì lại cạn kiệt nước rồi con ạ!bây giờ ta đã thành một bà già khô cằn ,xấu xí .ta kiệt sức rồi con ạ!nếu mùa đông không qua mau chắc ta chết mất thôi!con hãy tự cứu sống mình đi
cây bàng hoảng hốt nói:
-xin người đừng nói thế !nếu người chết thì con cũng sẽ chết theo thôi.vì không có người con làm sao có thể sống được.
nói rồi cây bàng dũng cảm chờ đợi mùa xuân đến và dồn chất cho cây ,không cầu cứu đất mẹ nữa vì cây bàng biết bây giờ thì đất mẹ cũng giống như minh mà thôi ,mình phải tự cứu sống lấy bản thân mình trước đã chứ.
sau 3 tháng ,cuối cùng mùa đông cũng đã qua ,lão già mùa đông lại phải nhường lại quyền cai quản cho nàng tiên mùa xuân trẻ trung xinh đẹp dịu dang kiều diễm.nhưng lão vẫn day đứt trong lòng và không muốn dời đi.vậy là lão đã tạm biệt nơi nay rồi.lão sẽ đi cai trị nơi khác ,ở một nơi thật là xa .vào một ngày nào đó thì lão sẽ quay lại và tiếp tuc cai trị nơi này.
nàng tiên mùa xuân đem lại một bầu không khí ấm áp tươi vui không như lão già mùa đông đem đến một không gian khô cằn lạnh lẽo.cuối cùng thì đất mẹ và cây bàng đã khỏe mạnh trở lại và vui vẻ như xưa.nhờ câu nói của đất mẹ mà cây bàng đã có được sự dũng cảm và khỏe mạnh như ngày hôm nay.mọi người ra đường đi lại tấp nập chuẩn bị chào đón một năm mới
"Haizzz..."- Lão bàng thở dài đầy não nuột,Lão than thở với đất mẹ rằng:
- Đất mẹ ơi! Sao bao lâu nay ngươi vẫn không thay đổi gì thế? Ngươi vẫn tràn đầy sự sống,là nơi ươm tươi những mầm non xanh mơn mởn , Còn ta ...- Lão lại tiếp tục thở dài,ánh mắt đau buồn nhìn những lá bàng đỏ au cứ lặng lẽ rơi xuống- "Hễ Hạ qua rồi Đông lại tới,chiếc áo xanh ngát ngày nào của ta dần bị lão già mùa đông nhuộm thành mùa đỏ úa tàn rồi cứ thế tàn đời,chỉ để lại ta với cái thân già trần trụi với những cái tay khẳng khiu , không có sức sống chống cự lại mùa đông đầy khắc nghiệt..."-Càng nói lão càng xúc động,lão ngửa cổ trên trời hét lên:"Than ôi!Cái thân của ta,ta đau lắm chứ, Ta khổ lắm chứ!!!!Ta với ngươi không thù không oán.Hỡi lão già mùa đông sao ngươi lại ác độc với ta như vậy?..."
Bỗng trong lúc lão bàng đang say sưa kể khổ thì trời đất bỗng rung chuyển thành từng hồi,gió bấc thổi mạnh từng cơn tạt vào thân gầy yếu của lão , những chiếc lá rơi xuống ào ào đỏ trắng cả một khoảng không rộng.Một giọng nói khản đục nổi bật trong tiếng hát của mưa ,giọng thét của gió:"Ai to gan dám truyền gọi bản lão tôn đến đây?"-Lão già mùa đông xuất hiện,cả người diện thân bạc trắng thật uy phong và trang nghiêm.Nhìn cánh bàng rơi phủ đầy khắp chân mình,lão bàng tức giận đến xì khói,giọng run run :"Ngươi có biết,ngươi đã gây lại rất nhiều cho muôn loài không?Tại sao ngươi lại mang cái khắc nghiệt đến thế gian này?Làm những người vô tội như ta phải hứng chịu?".Lão già mùa đông khinh bỉ nhìn hắn bằng nửa con mắt:"Cớ sao ngươi lại đổ cho ta?Sống chết của ngươi ta nào quản.Có hay thì hãy than trách cho số phận của ngươi."Nói xong,lão dứt khoát quay người bỏ đi.Cây bàng gọi với theo hòa lẫn vào tiếng gió thổi :"Ngươi không thể cho mùa đông qua nhanh sao?"-"Không thể"Lão già mùa đông trả lời.
Cây bàng ngày càng uất ức thiếu chút nữa thì khóc nấc lên.Chợt một ý tưởng lóe lên trong đầu cây bàng,lão nghĩ nếu không làm mùa đông ngắn lại thì có thể nhờ cô tiên mùa hè làm cho mùa hè nhanh đến.Lão cất giọng lên :"Hỡi cô tiên mùa xuân,cô hãy thương xót cho lão với..!".Không khí rung động,tràn đầy cảm giác ấm áp mơn man khắp da thịt lão,vẻ mặt lão tràn đầy vẻ vui sướng.Một nàng tiên thanh tú bước ra,mỗi bước chân nàng đi đều nở ra bông hoa thơm ngát.Nàng cất giọng nói ngọt ngào còn pha chút buồn ngủ,uể oải nói:"Ai gọi ta dậy vậy?".Lão bàng mặt cười hoa phấn,lão cố đè lại cái giọng ồm ồm của mình cất giọng nhẹ nhàng nói:"Hỡi cô tiên mùa xuân xinh đẹp,ta chán ghét cái cảnh đơn điệu đầy khổ cực này của mùa đông rồi.Cô có thể mang lại mùa xuân tươi đẹp về cho nhân giới được không?.Ta thay mặt cho vạn vật đội ơn cô!!!!".Nàng tiên thoáng nhìn qua lão rồi thản nhiên quay lưng đi về,nói với lão những câu như lão già mùa đông.Lão ngạc nhiên quá độ,lão nghĩ chắc do mình đen số,hoặc quá thô thiển khiến nàng tiên mùa xuân không vừa mắt...Càng nghĩ lão càng bi phẫn,cánh tay trơ trụi càng co quắp vào lá,cành...
Mẹ đất im lặng hồi lâu nhìn lão rồi thong thả nói:"Ngươi thật ngu xuẩn,ngươi nghĩ những quy luật trời đất đã được lập từ thủa khai thiên mà các thần tiên như họ có thể tự quyết định ư?"
Cây bàng bỗng sực tỉnh,hắn cười khổ một lúc rồi mới nói tràng dài những tâm sự thầm kín của mình:"Ừ ha,đâu có phải mình chưatừng trải qua? Sau cơn mưa trời lại sáng thôi mà!!!"