“Mẹ là tia nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn con.Mẹ là dòng sông tháng năm yêu thương hiền hòa…” Lời bài hát thể hiện niềm hạnh phúc dạt dào khi có mẹ! Khi ốm,tôi lại được tắm mình trong tình yêu thương bao la ấy của mẹ.Và hình ảnh mẹ chăm sóc khi tôi bị ốm sẽ mãi nhắc nhở tôi về công ơn trời biển ấy.
Mẹ tôi công việc bận bịu lại càng bận bịu hơn khi tôi bị ốm. Cơn sốt kéo dài do tôi bị cảm nắng,người mệt lả,toàn thân nóng ran,miệng khô đắng lại…Tôi nằm rên ừ ừ…còn mẹ thì hai chân như đánh ríu vào nhau. Mẹ vo gạo bắc lên bếp chút cháo,rồi chờm túi đá cho tôi.Mẹ kẹp nhiệt vào nách tôi với đôi mắt đầy lo lắng.
Chốc chốc, mẹ lại đến sờ vào trán tôi.Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Cái khô ráp chai sạn biến đâu cả rồi,tôi chỉ thấy dường như đôi bàn tay ấy có sức mạnh diệu kì khi chạm vào da thịt tôi.Mẹ đỡ tôi ngồi dậy,kê đầu tôi vào cánh tay, mẹ chăm cho tôi từng viên thuốc.Thấy tôi uống có vẻ khó khăn mẹ tôi lại động viên: Ráng uống cho mau lành bệnh rồi còn đến trường với thầy cô,bạn bè,còn nghe mẹ kể chuyện, dạy con học nữa chứ?
Dù mệt nhưng tôi vẫn nhìn thấy nếp quầng thâm trên mắt mẹ,tóc lòa xòa dính bết vào trán với những giọt mồ hôi nhễ nhại .Trong đôi mắt dịu hiền ấy như ngân ngấn nước mắt.Mẹ cho tôi nằm xuống gối,vừa thổi cháo,vừa đút cho tôi. Cái hương vị quen thuộc của bàn tay nội trợ thường ngày lại ùa về trong tôi. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho tôi.Gió từ tay mẹ lại làm hạ nhiệt cho tôi.
Lúc này,tôi mong mình chóng khỏe để ánh mắt mẹ lại cười thật vui mỗi khi tôi đi học về,mỗi khi tôi “khoe” với mẹ được thầy cô khen.Nhà tôi nghèo,mẹ lại phải thức khuya dậy sớm tảo tần nên tôi ốm mẹ vất vả nhiều hơn.Mẹ xanh xao và hao gầy nhiều hơn.
Tôi lớn khôn từ đôi tay của mẹ,tấm lòng yêu thương và chở che của mẹ.Sự ấp ủ yêu thương của mẹ để lại cho tôi bao nghĩ suy về cái mênh mông,bao la của tình mẹ! Tôi lại cầu mong mẹ tôi mãi bình an! Và,tôi cũng mong mình khỏe mạnh để mẹ bớt vất vả vì tôi.
Mẹ! Mỗi lần nghĩ đến mẹ, nghĩ đến công lao của mẹ, tôi lại khó trả lời. Mẹ là tia nắng sưởi ấm tâm hồn con, là ngọn gió quạt cho con mỗi khi trưa hè oi bức, là ngọn đèn thắp sáng đường co đi. Tóm lại, mẹ là người mà con yêu nhất.
Mãi dến một hôm, tôi mới tìm ra câu trả lời về mẹ. Đó là một ngày nắng đẹp, bầu trời xanh cao vời vợi, thỉnh thoảng có những đám mây trắng bồng bềnh trôi qua. Nhưng tiếc thay tôi lại bị ốm. Tuy không nặng lắm nhưng nó cũng đủ để làm tôi phải nghỉ học. Mẹ rất lo lắng, đôi mắt trĩu buồn nhìn tôi. Bàn tay ấm áp chai sần của mẹ nắm chặt lấy bàn tay bé bỏng của tôi. Từ sáng đến giờ, người tôi vẫn nóng hầm hập, tôi nằm như bất động. Mẹ vẫn ngồi cạnh giường lấy khăn lạnh chườm cho tôi. Thỉnh thoảng lại lấy tay sờ lê trán tôi xem có còn nóng nữa hay không? Không khí nặng nề bao trùm khắp cưn phòng. Thế rồi tôi từ từ mở mắt . mẹ mừng quá ôm chặt lấy tôi, đôi môi khẽ mỉm cười; Đôi lông mày lúc nãy nhíu lại nay đã giãn ra. Tôi biết rằng mẹ đã phần nào nhẹ nhõm. Mẹ bảo rằng, mẹ xuống nấu cháo, giọng nói dịu dàng và trìu mên làm sao! Nó đã làm cho tôi cảm thấy đỡ mệt. Suốt ngày hôm ấy tôi suy nghĩ và tìm ra câu trả lời . Mẹ là người không thể thiếu được trong cuộc sống của tôi.
Một ngày đẹp trời, tôi đã khỏe hẳn. Tôi lại đi đủng đỉnh giữa sân, nhìn trời, nhìn đất. Bỗng một chiếc lá rụng và bay lượn lờ rồi đáp xuống đất. Tôi chợt nghĩ có khi nào mẹ tôi sẽ có ngãy như chiếc lá vàng này không. Tôi hốt hoảng: chậm chậm phút! Thời gian ơi...
Mùa thu cuối cùng đã đến. Những cơn mưa chập đến vào lúc chúng tôi đá bóng nên đứa nào đứa nấy thi nhau ra tắm. Ai tắm mưa lại không bị ốm bao giờ. Thế là bên tôi lại có hình bóng người mẹ.
Hôm tôi ốm, mẹ tôi như một cái máy. Mẹ tôi lo hết việc cùng một lúc. Nào là chườm khăn, nấu cơm, giặt đồ, lau nhà, lo thuốc men cho tôi, vân vân và vân vân. Mái tóc cột gọn gàng nhưng lâu lâu lại có những sợi tóc xõa xuống, phất phơ trước mặt. Mẹ nâng tôi dậy, cho tôi uống thuốc. Đặt lại tôi xuống gối, mẹ xúc từng muỗng cháo nóng hổi cho tôi ăn. Thỉnh thoảng lại đưa bàn tay ấm áp lên đầu tôi. Lúc ấy, tôi đã cảm nhận được sự vất vả của mẹ khi những vết chai rên tay chà lên đầu tôi.
Đêm đến, cơn sốt của tôi ngày càng nặng. Là công nhân cao su, thường thì mẹ và ba hay thức để đi cạo. Do tôi ốm, mẹ đành phải để ba đi cạo còn mình thì ở nhà chăm sóc tôi. Ốm nặng quá, nhiều lúc tôi phải rên hừ hừ như bị ma nhập. Thế là mẹ bước đến bên tôi, vuốt ve cái đầu nóng như than của tôi. Sự thương yêu ấm áp của mẹ làm dịu đi cơn sốt của tôi.
Sáng mai tôi cố gượng dậy đi học. Mẹ biết không giữ được tôi ở nhà nên chở tôi đi. Khuôn mặt thấm vẻ đượm buồn của mẹ làm tim tôi sót lại. Về nhà, khi khoe cho mẹ bài văn tả mẹ được 10, mẹ tôi ôm lấy tôi, tham khảo cho tôi những kĩ năng viết văn của mẹ-vì mẹ tôi từng được giải ba tỉnh về viết văn mà.
Liều thuốc cuối cùng đã hết. Tôi thấy mình lại khỏe như ngày nào. Khuôn mặt mẹ giờ đây vui hẳn, tươi tỉnh chứ không buồn bã như lúc tôi ốm. Giờ đây tôi mới hiểu nỗi lòng của mẹ. Cảm ơn mẹ đã đến bên con. cảm ơn mẹ đã yêu thương, chăm sóc con. Con sẽ cố gắng học giỏi để cho mẹ thấy thằng con trai bé bỏng sẽ cho mẹ tự hào.
~chúc bạn học tốt~
Goi ý
1. Tả dáng vẻ mẹ lúc em bị ốm
Mẹ rất lo lắng và hoảng hốt Khi em lên cơn sốt mẹ em chạy đôn chạy đáo Mẹ chạy đôn chạy đáo để mua thuốc, nấu cháo cho em2. Tả hành động của mẹ lúc em bị ốm
Mẹ nấu cháo và bón cho em ăn Mẹ mua thuốc cho em Mẹ lau người cho em mỗi khi em bị sốt Mẹ nhìn em trìu mến Mẹ xin cô cho em nghỉ học Mẹ chạy tất bật, mẹ vừa chăm sóc em vừa phải làm việc Mẹ rất mệt nhưng vẫn không than vãn Mẹ luôn luôn quan sát em