Hướng dẫn soạn bài Động Phong Nha - Trần Hoàng

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Anh Duy

Tả lại cảnh đẹp quê hương em

Nhớ đừng chép trên mạng nhé, mình tick cho những bạn nào không chép trên mạng và hay

okokokok 

Nguyễn Tâm Như
8 tháng 5 2016 lúc 19:00

Mỗi người đều có một nơi để sinh ra, lớn lên, trưởng thành và đi xa thì luôn nhớ về. Nơi đó chính là quê hương. Em cũng có một nơi luôn ở trong trái tim, là mảnh đất này, có ba mẹ, có ông bà, có bạn bè và có cả tuổi thơ tràn đầy những kỉ niệm đáng nhớ nhất. Em yêu quê em, yêu những con người nơi đây đậm nghĩa đậm tình.

Trong suy nghĩ của em thì mỗi một vùng quê đều có một nét riêng đặc trưng không thể lẫn lộn. Con người ở miền quê đó cũng vậy, có tính cách và tình cảm riêng.

Quê hương em có cánh đồng lúa bao la, chạy dài bạt ngàn mà em chưa đi hết. Mẹ bảo đi hết cánh đồng lúa này còn xa lắm nên em chưa dám đi bao giờ. Vào mùa lúa chín màu vàng ươm của lúa khiến cho em có cảm giác như một tấm thảm màu vàng bất tận.  Có những chú trâu cần mẫn gặm cỏ trên những triền đê cao và dài. Nơi đó chúng em có thể nằm im và ngắm bầu trời có mây trôi, ngắm mặt trời lặn mỗi khi mặt trời đổ xuống dãy núi cao cao kia.

Quê em còn nghèo nên những con đường bằng bê tong vẫn còn rất ít, phổ biến nhất vẫn là những con đường bằng đất quanh co. Mùi sỏi đá bốc lên hòa vào gió cứ xông thẳng vào sống mũi khiến em cảm thấy quá than thuộc, dù sau này lớn lên nó cũng không thể xa lạ được.

Mọi người ở quê em ai cũng chăm chỉ làm ăn, quanh năm họ bán mặt cho đất bán lung cho trời để nuôi con nên người. HỌ là những người nông dân chất phác, hiền lành và hiếu khách. Họ luôn quan tâm đến những người xung quanh. Em từng nghe mẹ bảo rằng người dân quê coi trọng tình hàng xóm, chứ không như trên thành phố nhà nào biết nhà đấy. Mẹ bảo bởi vậy mẹ mới thích cuộc sống bình dị ở nông thôn.

Em vẫn thích ngắm nhìn quê em mỗi khi bình mình và khi mặt trời lặn. Vì đây là hai khoảnh khắc đáng nhớ đánh dấu sự bắt đầu một ngày và sắp kết thúc một ngày. Nó khiến cho mỗi người cảm nhận sự thanh bình, không hối hả, chậm rãi và yên tĩnh đến lạ lung.

Có rất nhiều người đi xa vẫn bảo rằng dù có đi đến bất cứ nơi nào thì quê hương vẫn là nơi mong muốn tìm về nhất. Vì nơi đó có gia đình, có ba mẹ, có tuổi thơ. Và em cũng vậy, em luôn thấy yêu quê hương em rất nhiều.

Vũ Thị Hồng Hân
8 tháng 5 2016 lúc 20:53

Quê tôi không có sông, không có cánh, đồng bát ngát phì nhiêu. Quê tôi là một vùng biển – vùng biển Vũng Tàu nổi tiếng mà khách thập phương đến đây ai cũng lưu luyến khi phải rời xa. Đó là một vùng biển với những bãi cát phẳng lì rì rào sóng vỗ và vô vàn những cảnh sắc tươi đẹp. Biển Vũng Tàu! Ôi! Chỉ nghe những tiếng ấy mà lòng tôi đã xốn xang biết bao kỉ niệm của thời thơ ấu. Những địa danh Núi Lớn, Núi Nhỏ, Bãi Trước, Bãi Sau, những hàng phi lao  xanh ngắt, những ngọn dừa trải dài theo bờ biển đã làm cho tâm trí mọi người nao nao một cảm giác khoan khoái và thú vị. Đứng ở Núi Lớn ta có thể nhìn xuống Bãi Sau. Trên bãi tắm hàng trăm chiếc dù sặc sỡ luôn xòe ra như những cây nấm đủ màu sắc, sẵn sàng đón khách tham quan, ở đó, hàng ngàn người cười nói, đùa giỡn và tắm biển. Mọi người đều vui vẻ và hớn hở. Những con sóng lớn, nhỏ thi nhau chạy vào bờ, cứ mỗi lần rút ra thường để lại những màng bọt biển trắng xóa, xôm xốp. Ngoài ra, hàng trăm ngàn con sóng đua nhau chạy, vấp phải những mũi thuyền đánh cá của ngư dân bị hất tung lên, bọt trắng bắn tung tóe. Xa hơn một tí, Hòn Bà đứng uy nghi, sừng sững giữa biển cả mênh mông. Hai cái lô cốt cũ kĩ sát chân Hòn Bà như hai bộ mặt lạnh lùng mở to hai mắt quan sát mọi người. Những, bậc thang màu trắng dẫn ta lên đến đền thờ trên hòn đảo này. Và kia là đoàn tàu đánh cá của Xí nghiệp Quốc doanh đánh cá Vũng Tàu – Côn Đảo ra khơi theo những cánh hải âu trắng, vốn là những người dẫn đường của ngư dân. Ngoài xa, phía chân trời, các giàn khoan cố định đang làm việc tất bật để lấy những tấn dầu thô cho Tổ quốc. Ở phía Bãi sau, cảnh vật cũng hết sức kì ảo và thú vị. Con đường đi trên bãi được bóng cây hai bên đường trùm xuống mát rượi. Và cái tịnh xá Niết Bàn, một trong những danh thắng của Vũng Tàu uy nghiêm trên đồi cao đón gió biển Đông. Bãi tắm ở đây bé thôi nhưng nước trong xanh. Ta có thể thấy tận đáy nước mặc dù đứng ở trên đá cao. Những con thuyền máy chở khách chu du đây đó lướt qua, lướt lại, nổ máy ầm ầm. Ở đó, ta sẽ nhìn thấy Núi Lớn, Núi Nhỏ như một bức bình phong che chắn gió bão cho quê hương. Và kia nữa là khách sạn Thái Bình Dương. Bước vào cổng, ta bắt gặp những luống hoa cúc, mười giờ… đẹp lạ lùng. Ớ giữa sân có vòi phun nước. Những vòi nước phun lên trời rồi xòe ra như mưa rào mùa hạ. Vào sâu trong khuôn viên là quán nhà sàn Buôn Mê  Thuột nằm cạnh hồ sen. Những bông sen trắng, sen hồng lung linh trên mặt nước xao động. Bốn tầng của khách sạn có đầy đủ phòng ăn, phòng giải khát, phòng chiếu phim, phòng khiêu vũ… Nhưng phòng chờ là đẹp nhất, ở đó, có những chậu hoa quý hiếm, những giò phong lan duyên dáng, tốt tươi. Ngoài cửa lớn có một hòn non bộ to, được xây dính liền với bể nước. Hàng chục con cá kiểng rực rỡ màu sắc, hình dáng mềm mại dễ thương, nhẹ nhàng bơi lượn. Tối đến khi thắp sáng các ngọn đèn đủ kiểu, đủ loại, khách sạn trở nên nguy nga huvền ảo. Khách du lịch đến đây nghỉ ngơi nếu cần sẽ có đủ các món ăn theo kiểu A, kiểu Âu… và các món ăn đặc sản vùng biển. Khi đến công viên Trần Hưng Đạo, ta sẽ thấy biết bao nhiêu là hoa, là kiểng. Trong công viên, khách du lịch thường đi dạo trên những con đường nhỏ trải sỏi, chạy ngoằn ngoèo dẫn đi hết diện tích rộng lớn của công viên. Tiếng lao xao của đá sỏi dưới chân, tiếng lá êm nhẹ rì rào, xen lẫn tiếng nước suối nhân tạo chảy róc rách tạo thành một bản nhạc êm ái du dương. Gió đưa hương từ đâu thoảng tới thơm ngát. Những ô cỏ, những tán cây xanh mát rượi. Ong bướm tung tăng bay lượn dạo quanh những cây kiểng uốn hình con nai, con cá, con rồng… do các nghệ nhân tạo nên. Quê tôi còn nhiều phong cảnh đẹp nữa mong bạn có dịp tới thăm. Với tôi, quê hương là tất cả. Đó là nơi nuôi dưỡng tôi lớn lên, trưởng thành, gắn bó với tôi suốt thời thơ ấu. Tôi yêu nó vì nó cho tôi những kỉ niệm đẹp, nên thơ của tuổi thiếu thời. 

Nguyễn Anh Duy
8 tháng 5 2016 lúc 19:46

Bài này có chép trên mãng không vậy bạn

Erza Scarlet
13 tháng 5 2016 lúc 8:08

I. Tả một đêm trăng đẹp quê hương.

 “Dù đi đâu, nơi phương trời xứ lạ.                   Tôi vẫn yêu ánh trăng đẹp quê nhà
Những đêm rằm trăng soi đồng lúa mạ.   Thật tuyệt vời trăng đẹp quê hương ta”.

Đó là những lời ngọt ngào trong ca khúc Trăng quê hương của tác giả Đuyên Hồng mà em rất thích. Em thật may mắn được sinh ra và lớn lên trong vùng đất mỏ anh hùng đầy ắp tình thương. Tuổi thơ của em gắn liền với núi đồi, dòng suối lững lờ, lũy tre xanh và ánh trăng vàng với những câu chuyện cổ tích của ba. Em yêu tất cả những gì đơn sơ mà gần gũi của quê mình. Nhưng em yêu nhất là những đêm trăng sáng cùng các bạn nô đùa, chơi trốn tìm dưới ánh trăng thơ mộng trong tiết trời thu mát mẻ.

Ông mặt trời lùi dần về phía chân núi. Màn đêm dịu dàng buông xuống, mọi nhà trong xóm đã lên đèn từ bao giờ. Ngoài đồng, những anh đom đóm đã thắp lên những ngọn đèn nhấp nháy tưởng như muôn vàn những vì sao. Trên bầu trời bao la, những ngôi sao hiện lên mờ ảo, sau đó rõ dần. Một lúc sau hàng nghìn hàng vạn những ngôi sao đua nhau lấp lánh, nhưng chỉ có chị sao Hôm là sáng nhất, chị đứng kiêu hãnh một mình như một thiếu nữ duyên dáng giữa bức tranh trời thu.

Chẳng bao lâu mặt trăng đã bắt đầu ló rạng to, tròn như chiếc mâm bạc đặt trên bầu trời trong vắt, thăm thẳm cao. Nhớ lại câu chuyện cổ tích ngày bé ba thường hay kể về sự tích chú cuội cung trăng, em ngửa mặt lên trời, nhìn rõ cây đa và chú cuội đang ngồi buồn dưới gốc cây, hình như chú đang nhớ gia đình dưới trần gian.

Ánh trăng không như mặt trời, nó không chói chang đầy vẻ hung hãn mà rất dịu dàng, e ấp nhưng vẫn đủ soi sáng mọi vật. Ánh trăng toả ánh sáng dịu êm len lỏi vào khắp các đường làng, ngõ xóm. Ánh trăng phết nhẹ lên các mái nhà, chiếu những tia sáng li ti qua các kẽ lá, soi xuống mặt đường như muôn vàn hạt ngọc nhỏ. Ánh trăng soi xuống dòng suối, suối liền chộp lấy thứ quà mà thiên nhiên ban xuống cho nhân gian, trát lên dải áo tím lấp lánh của mình. Những chị tre nghiêng mình soi bóng xuống mặt ao, mỉm cười dường như cảm thấy mình đẹp hơn khi được ánh trăng tô điểm. Các chị sắp ra mắt các chàng công tử cá từ dưới mặt ao. Các chàng thường lên mặt nước tổ chức trò chơi bắt trăng vào những ngày rằm để thưởng thức ánh trăng tuyệt đẹp. Hình như cỏ cây hoa lá cũng muốn thưởng thức ánh trăng, chúng xòe bàn tay đủ kích cỡ để đón lấy thứ của quý trời cho. Lá cây như được rắc lên nhưng hạt vàng từ trên trời rơi xuống vậy.

Em và các bạn rủ nhau đạp xe ra bờ suối hóng mát, ngắm trăng. Chúng em đi đến đâu, trăng đi theo đến đó như muốn cùng đi chơi với chúng em. Ngoài bờ suối, gió lồng lộng thổi vào mát rượi. Dòng suối được ánh trăng soi sáng gợn sóng lăn tăn, những anh đá cuội nằm trải dài thả lỏng người như để hút hết làn gió mát dưới ánh trăng êm dịu. Thỉnh thoảng, chị gió thổi qua làm bóng trăng dưới lòng suối như vỡ vụn. Trên bờ kè, các anh chị thanh niên đi dạo và ngắm trăng, họ cười nói râm ran như hòa mình vào ánh trăng tuyệt đẹp. Xa xa, tụi trẻ nô đùa, các em đang chơi oẳn tù tì, nhảy dây, nhóm khác lại chơi bị mắt bắt dê vui vẻ, ầm ĩ cả xóm.

Trên đồi, quang cảnh thật vắng lặng, tĩnh mịch. Cây cối như muốn vật say sưa tắm ánh trăng trong. Côn trùng đó đây cất tiếng kêu ra rả như viết lên khúc nhạc về đêm. Cỏ cây ngoài vườn thầm thì nhỏ to. Càng về khuya, không gian càng tĩnh mịch. Vạn vật như đang say sưa trong giấc ngủ êm đềm. Chỉ duy có loài côn trùng vẫn ra rả hòa âm những khúc nhạc muôn thuở về đêm. Ánh trăng đẹp cùng hơi sương mát dịu ru ngủ muôn loài. Chúng em trở về nhà đánh một giấc ngon lành cho đến sáng. Khi em tỉnh giấc ánh trăng đã nhợt hẳn đi nhường chỗ cho bình minh thức dậy. Mọi vật sau một đêm tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi dưới ánh trăng dịu dàng, giờ đây cũng đang bừng trỗi dậy chuẩn bị một ngày mới.

Nghĩ lại buổi chơi trăng đêm qua, bỗng em chợt nghĩ: nếu có không có trăng sao thì trái đất sẽ thế nào nhỉ? Hẳn trời đêm, khắp không trung chỉ có một màu đen tĩnh mịch, lạnh lẽo và tối tăm. Sẽ không còn cảnh vui chơi, rước đèn tấp nập, mà chỉ thấy sự trống trải đến lạ lùng. Càng nghĩ, em lại càng quý trăng hơn. Thứ ánh sáng tuyệt vời chỉ có một không hai.


Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Anh Duy
Xem chi tiết
Yêu Tiếng Anh
Xem chi tiết
Trần Quang Vũ
Xem chi tiết
Song Hyo Jae
Xem chi tiết
Trần Nguyễn Hoài Thư
Xem chi tiết
I LOVE BTS
Xem chi tiết
Sách Giáo Khoa
Xem chi tiết
phạm thị trang tuyền
Xem chi tiết
Ngô Nhất Khánh
Xem chi tiết