thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa,mẹ tôi hỏi:''hôm nay sao con về trễ vậy? thường ngày thường 11 giờ hay hơn một chút là con về.chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?'' ''chút nữa con kể mẹ nghe'' trả loi mẹ xong ,tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.
''chuyện là thế này mẹ ạ.tan học,con và phương con nhà bà tư đi về sau cùng.chúng bạn đi xe về trước cả,chỉ mình con và phương đi bộ.trời nắng quá hai đứa nép vào vệ đường mà đi.thỉnh thoảng có bóng cây che mặt nên cũng đỡ nàng.đến ngã tư đầu làng ,vừa mới bước sang bên kia đường,cả hai đứa đều nghe thấy tiếng rên nho nhỏ.còn bảo phương dừng lại:
- phuong oi ! hình như có tiếng ai rên?
- mình cũng thoảng nghe như thế.
nhìn quanh quất không thấy một bóng người.bỗng,tiếng rên lại cất lên.cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút:
- ôi ! một cụ già.
phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến . bà nằm gối đầu bên rễ me.bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. chiếc gắp tre trơn bóng nằm cạnh chân bà. mái tóc bà bạc trắng.khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt.còn sờ lên trán bà thấy lạnh toát.con sợ quá vội vứt cặp xuống bên,hai tay cứ lóng nga lóng ngóng không biết làm gì?'' làm sao bây giờ hả phương?''phương cùng vội vứt cặp xuống theo,run run nói:
- cậu có mang dầu đi theo không?
lúc này con mới sực nhớ ra:'' có!có! để mình lấy''.con vội lấy ra đưa cho phương.phương giật vội lọ dầu mở nắp.vừa thấm dầu lên trán ,mũi thái dương gây,xóa mạnh.con con,lấy đầu tư tây phương đổ vào hai gãy bàn chân ,sống lưng của bà xát mạnh.dường như hai đứa lúc này không còn biết sợ là gì nữa,bình tĩch xoa bóp cho bà.bà dần dần hồi tỉnh.bà thều thào nói trong hơi thở:
- cho bà chút nước.
nghe bà vừa nói xong,phương quay lại còn nói nhanh:
- cậu ngồi đây với bà,mình chạy đi mua nước nhé!
- phương đã có tiền chưa?
- có rồi
nói rồi phương chạy nhanh ra quán có lựu mua một túi nước chanh, rồi chạy nhanh trở về.cầm túi nước chanh cho bà uống,bà nhìn hai đứa, nước mắt tuôn ra :
-không có hai cháu chắc bà chết mất.
- bà đi đâu mà ra nông nỗi thế này hở bà?
- ba o lang ben kia kia! ba đi thăm đứa cháu gái ở xóm đông.đi qua đây,thấy nàng quá,bà dừng lại nghỉ ở gốc me này.không ngờ,ngồi được một lúc thì thấy xám xám cả mặt mày,mà chẳng có ai mà kêu cả.rồi bà thiếp đi lúc nào không biết.
- bây giờ bà đỡ chưa hở bà?
- đỡ rồi cháu à! thôi bây giờ cháu về đi bà khỏi rồi cháu không cần phải lo đâu
tôi đành ra về với phương .
 bài của bạn Ngọc Trinh mình đọc rùi , ở văn mẫu ý
Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải cố gắng học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến các bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!
Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy học tập.
Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “bạn nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói “đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng xóm khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.
Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những kiến thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp đỡ bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến từng sở thích về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại thoải mái đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với các bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi.
Trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.
Ngô Thị Thảo May ơi, mình trả lời nhầm câu của Phạm Thị Ánh Ngọc nên bạn lên đó tìm tên mình rồi tham khảo nha !
Trong tâm trí mỗi người đều có những kỉ niệm đẹp, em cũng vậy. Kỉ niệm khó quên của em là một lần đi biển Nha Trang cùng với My - người bạn thân của em đã lâu.
Lần đó thật vui, chúng em chất hết đồ đạc vào va li và đi máy bay đến Nha Trang. Biển thật đẹp! Những rặng dừa rì rào trong gió. Những con sóng đua nhau chạy vào bờ tung bọt trắng xóa. Biển có lúc hiền hòa, lặng sóng, nhưng có lúc lại giận dữ, ngạo mạn đánh dạt tất cả cái gì xung quanh nó ra xa. Đứng trên bờ nhìn ra biển sẽ thấy thấp thoáng những đoàn thuyền đánh cá ra khơi, mang về cho mọi người những mẻ lưới nặng trịch cá. Trên bờ, người đi tắm biển rất nhiều. Em và My cùng nhau xây lâu đài cát và " thu hoạch " được rất nhiều vỏ sò, ốc, san hô,.... Tắm biển đã thỏa thích, hai gia đình của em và My dẫn nhau ra một nhà hàng cao cấp. Ở đó, bọn em được ăn đặc sản của Nha Trang cùng rất nhiều món ngon khác. Buổi tối, cả hai đứa lại ra biển hóng mát và đi dạo. Lúc ngồi nghỉ, bọn em thi nhau tán ngẫu những câu chuyện không có thật trên đời. Tiếng cười đùa của bọn em hòa vào tiếng dế đêm nghe rất hay, buổi đêm trên biển thật yên tĩnh ......
Đến giờ đã ba năm kể từ ngày em đi chơi với My nhưng em sẽ không bao giờ quên được ngày ấy vì nó đã khắc sâu vào trong tâm trí của em. Ngày ấy, là một kỉ niệm khó quên, một kỉ niệm tình bạn đẹp