Hướng dẫn soạn bài Vượt Thác

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
michelle chen

Sau  khi đi nhận giaỈ về , người anh tình cờ nghe đc cuộc nói chuyện giữa người kiều phương và bố mẹ . trong vai người anh em hãy kể lại cuộc nói chuyện đó

 

Nguyễn Hải Dương
18 tháng 8 2016 lúc 13:38

mình chịu

Phan Ngọc Linh
18 tháng 8 2016 lúc 14:41

michelle chen pn chép cái đoạn hội thoại đó lên ik r mk sẽ cố gắng giúp pn. sách của mk cko mấy đứa e họ mất òy 

Nguyen Thi Mai
18 tháng 8 2016 lúc 14:51

NHận giải về thì nói cái j z, mình nhớ là đâu có đâu

LIÊN
18 tháng 8 2016 lúc 15:16

Sau khi Kiều Phương tham gia trại thi vẽ quốc tế trở về, bố mẹ tôi vui lắm vì bức tranh của em được trao giải nhất. Kiều Phương muốn tôi cùng đi nhận giải trong ngày lễ phát thưởng. Tuy trong lòng không vui nhưng tôi vẫn phải cùng bố mẹ dự triển lãm tranh thiếu nhi. Người xem đông lắm.

Bố mẹ kéo tay tôi chen qua đám đông để xem bức tranh của Kiều Phương được đóng khung, lồng kính treo ở một vị trí trang trọng. Dưới bức tranh có hàng chữ đề: Giải nhất - Kiều

Phương - 8 tuổi.Bức tranh vẽ một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Mặt chú bé như toả ra một thử ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, tư thế ngồi của chú không chỉ sự suy tư mà còn rất mơ mộng nữa.

Khi nghe mẹ thì thầm hỏi: Con có nhận ra con không? thì tôi giật sững người và chẳng hiểu sao tôi phải bấm chặt lấy tay mẹ. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng tôi. Thoạt tiên là sự ngỡ ngàng. Chú bé trong tranh kia là tôi đấy ư? Có lẽ nào như vậy được? Hoá ra những lần “Mèo”(biệt danh của em gái tôi) xét nét khiến tôi bực mình, khó chịu chính là những lúc em quan sát thật kĩ để vẽ chân dung tôi. Em đã có chủ ý chọn tôi làm đề tài cho bức tranh của nó từ trước lúc đi thi, Vậy mà vì thói ghen tị xấu xa, tôi đã không nhận ra thiện ý ấy của nó. “Mèo” yêu quý tôi thực sự nên nó phát hiện ra những nét đẹp ẩn giấu dưới vẻ mặt “khó ưa” của tôi để thể hiện lên tranh, biến tôi thành chú bé suy tư và mơ mộng. Ôi! Em gái tôi có tấm lòng vị tha và nhân hậu đáng quý biết chừng nào!

Ngắm kĩ bức tranh, tôi thấy em gái tôi quả là có tài năng thật sự. Nét vẽ của nó linh hoạt và sinh động. Đôi mắt của chú bé trong tranh rất có thần, phản ánh được trạng thái tâm hổn nhân vật. Phải, tôi vốn hay suy tưvà mơ mộng nhưng sự đố kị đã biến tôi thành kẻ nhỏ nhen đáng ghét. Tôi xấu hổ vì cảm thấy nhỏ bé đến tội nghiệp trước đứa em gái bé bỏng. Tôi nhủ thầm hãy vượt khỏi mặc cảm tự ti, hãy đánh giá lại mình một cách khách quan để tìm ra mặt mạnh, mặt yếu. Từ đó cố gắng phấn đấu để trở thành một người anh trai xứng đáng với cô em gái tài hoa.

chúc you học tốt like nhabanhqua

 

Các câu hỏi tương tự
Nguyen Thi Thu Hoa
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Khánh Chi
Xem chi tiết
trinh ngoc
Xem chi tiết
Haori Yanrumi
Xem chi tiết
Nguyễn Phạm Như Thương
Xem chi tiết
Sách Giáo Khoa
Xem chi tiết
Trần Minh Khang
Xem chi tiết
Lê Nguyễn Đình Nghi
Xem chi tiết
Chi AK47
Xem chi tiết