b)
Tuổi thơ gắn liền với những kí ức bên gia đình, người thân, bạn bè, đó là những kí ức tươi đẹp sẽ theo con người trong suốt hành trình dài của cuộc đời mình. Em cũng giống như nhiều người khác, tuổi thơ của em được làm nên bởi những tiếng cười, những kỉ niệm bên những người thân yêu. Bên cạnh gia đình thì người bạn mà em vô cùng yêu quý và kính trọng, đó chính là Phương Anh, đây là một người bạn khá đặc biệt của em, bởi ngay từ đầu, ấn tượng của em về Phương Anh không được tốt lắm, nhưng sau một thời gian dài gắn bó, tiếp xúc thì em đã hiểu được con người, tính cách chân thực, nhân hậu ở bạn. Và cũng không biết tự lúc nào, chúng em trở thành những người bạn vô cùng thân thiết.
Sau khi trải qua một kì thi sát hạch đầy căng thẳng, cuối cùng em cũng đã chính thức trở thành một cô học trò trung học, vì trường học của em khá xa nhà nên em không có điều kiện để học cùng trường với bạn bè thân thiết ở tiểu học. Bước chân vào mái trường cấp hai mà em vô cùng ngưỡng mộ mà mơ ước em vừa vui mừng vừa cảm thấy bồi hồi, xuyến xao, cảm giác này như khi em mới vào lớp một vậy. Khung cảnh xa lạ, những khuôn mặt bạn bè mà mình chưa quen biết khiến cho em cảm thấy bỡ ngỡ, có chút hồi hộp.
Khi em đang đi tìm lớp học thì có một bạn nữ chạy nhanh và xô mạnh khiến cho sách đang cầm trên tay em rơi bộp bộp xuống đất. Người va vào em là một bạn học sinh lạ mặt, độ tuổi chắc cũng bằng em, bạn ấy có mái tóc ngắn, thay vì váy thì bạn lại mặc quần thể dục trông có vẻ rất bướng bỉnh. Thấy sách vở của em rơi bạn ấy cũng không buồn nhặt lên giúp mà chỉ nói cộc một câu xin lỗi rồi chạy mất. Lúc ấy em đã rất bực mình vì thái độ coi thường người khác của bạn học sinh nọ.
Dù gì cũng phải nhặt giúp đồ hay chí ít cũng xin lỗi chân thành một chút, đằng này bạn ấy nói chuyện như thể em mới chính là người có lỗi vậy. Dù bực mình nhưng em vẫn thu dọn sách vở dưới đất rồi vội vã tìm lớp học của mình, hôm nay là buổi học đầu tiên nên không thể đến muộn được. Em mất khoảng năm phút để tìm được lớp học của mình, đó là phòng 206 ở phía cuối của hành lang. Vì không biết đường và gặp sự cố trên đường đến nên em đã vào học muộn, khi em vào lớp thì cô giáo đang phổ biến nội quy môn học với cả lớp, bởi vì em đến muộn nên chỉ còn trống duy nhất một chỗ ngồi, đó là bàn cuối cùng của lớp học.
Về chỗ ngồi của mình em đã vô tình bất ngờ bởi người ngồi bên cạnh em không ai khác chính là người bạn bất lịch sự lúc nãy. Lúc này thì thái độ của bạn cũng không thân thiện hơn là mấy, bạn quay ra nhìn em một cái rồi lại nằm gục đầu xuống bàn. Em thấy người bạn cùng lớp này thật kì lạ, nhưng rồi em bị thu hút vào những lời nói của cô mà không để ý đến bạn học kì lạ kia nữa. Sau một tuần học thì em biết tên của bạn ấy là Khánh Ngân, có thể coi là một học sinh cá biệt của lớp, bạn thường xuyên lơ đễnh, không chú ý vào bài giảng, nhiều lần bị thầy cô phê bình vì không học bài ở nhà.
Lúc ấy em không quan tâm lắm, vì em thấy thái độ của bạn rất bất cần, cũng lạnh lùng không mấy thân thiết với những người xung quanh, dù ngồi bên cạnh nhưng chúng em chưa hề có một cuộc đối thoại chính thức nào. Ấn tượng lúc ấy của em về Khánh Ngân khá xấu, em không nghĩ có thể trở thành bạn của Ngân. Tuy nhiên, những suy nghĩ hay đánh giá của em lúc ấy chỉ là phiến diện, bởi một lẽ em không hề hiểu Khánh Ngân.
Một buổi chiều tan học nọ, em trở về nhà trên chiếc xe đạp cũ kĩ, bầu trời thì sầm lại như sắp mưa, em vội vã đạp xe mong về nhà trước khi cơn mưa kéo đến, vì mắt của em không tốt lắm, khi nước mưa tạt vào thì không thể quan sát được đường đi. Nhưng vì vội vàng mà em đã không để ý trên đường, em đâm xe vào một viên gạch lớn khiến cho vành xe của em bị gãy gập, em thì bị ngã oạch ra trên mặt đất, đầu gối cũng bị trầy xước ít nhiều. Lúc ấy em đã không biết giải quyết ra sao, vừa đau vừa tủi thân nên em bật khóc tức tưởi, lúc này đường rất vắng, nên không thể nhờ ai giúp đỡ được.
Đang khóc thì em nghe tiếng phanh xe đỗ bên cạnh, cùng với đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc “Đồ mít ướt, có vậy mà cũng khóc ư”, thì ra chủ nhân của tiếng nói quen thuộc ấy chính là Khánh Ngân, em đang nghĩ Ngân đang muốn chế giễu em thì Ngân đã giúp em nâng xe và dong giúp em vào một mái hiên ven đường trước khi cơn mưa ập đến. Em ngạc nhiên đến quên cả khóc, đây cũng là lần đầu tiên em và Ngân đối mặt như này, trong phút chốc em cảm thấy Ngân thật tốt bụng và cũng không hề đáng ghét như mình vẫn thường nghĩ.
Em và Ngân cùng trú mưa dưới mái hiên nhỏ, chúng em đã có cuộc nói chuyện đầu tiên và cũng qua câu chuyện đó thì em hiểu Ngân hơn, thì ra không phải Ngân kiêu căng, xa lánh mọi người mà do hoàn cảnh sống của Ngân tạo ra, Ngân sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại không nhận được sự yêu thương của bố mẹ, bố mẹ bạn công tác xa nhà, một năm chỉ về một đến hai lần, bởi vậy Ngân sống nổi loạn như một cách thức thu hút sự chú ý của họ.
Sau cuộc nói chuyện hôm ấy, em và Ngân đã dần trở nên thân thiết, bạn ấy cũng không còn khó gần và đã sống cởi mở hơn rất nhiều, em thấy rất có lỗi vì trước đó đã có những nhận xét không đúng về Ngân. Em đã hứa từ nay sẽ trở thành một người bạn tốt để cuộc sống của Ngân không còn cô độc như trước nữa.
a) Dàn bài
1. Mở bài:
* Tự giới thiệu:
- Tên, tuổi, học sinh trường... nhà ở tại...
2. Thân bài:
* Kể một số chi tiết về gia đình và bản thân:
- Gia đình em gồm những ai? Làm nghề gì?
- Căn nhà em đang ở có đặc điểm gì?
- Bản thân em có năng khiếu, sở thích gì?
- Tình cảm của em đổi với gia đình, bè bạn.
3. Kết bài:
* Cảm nghĩ của bản thân:
- Yêu mến, gắn bó với gia đình, bè bạn.
- Mong muốn được làm quen với tất cả các bạn
c)
Xin chào các bạn! Nhân buổi họp tổ đầu tiên của năm học, tôi sẽ giới thiệu về gia đình mình cho các bạn nghe. Gia đình tôi luôn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.
Gia đình tôi có sáu người: ông bà, bố mẹ, anh tôi và tôi. Ông tôi năm nay đã bảy tư tuổi rồi. Tóc ông bạc trắng. Dáng người ông thấp đậm. Tuy đã già nhưng ông vẫn tham gia các hoạt động của phường. Hiện ông đang làm tổ trưởng dân phố. Ông rất thích đọc báo và xem ti vi. Còn bà tôi năm nay đã sáu mươi tám tuổi. Mắt bà sâu và vẫn còn đen lắm, Người bà gầy gầy nho nhỏ. Cũng giống như ông, bà tôi cũng tham gia hoạt động xã hội. Hiện giờ, bà đang là Chủ tịch Hội chữ thập đỏ của phường. Bà rất thích ăn bánh ngọt, uống bột ngũ cốc và đặc biệt, các bạn có biết không, bà nấu ăn rất ngon. Bố tôi đã gần năm mươi tuổi, dáng người cao ráo, khoẻ mạnh. Bố tôi có đôi mắt giống bà – đen láy. Khuôn mặt bố tôi vuông chữ điền nên trông bố hơi nghiêm nghị… Bố là cán bộ làm việc ở Nhà xuất bản Giáo dục. Mọi người nói bố tôi là một cán bộ có năng lực, tính tình vui vẻ, hoà đồng nên ai cũng quý. Bố tôi thích xem thể thao, chơi bóng bàn và bóng đá. Ngoài ra, bố tôi còn rất thích uống cà phê. Tuy công việc nhiều nhưng tối nào bố cũng cố gắng về sớm hỏi han tình hình học tập của anh em chúng tôi. Còn mẹ tôi, mẹ tôi năm nay ngoài bốn mươi tuổi. Mẹ là giáo viên giảng dạy của Trường cán bộ phụ nữ Việt Nam. Mẹ tôi có mái tóc ngắn ánh nâu, hơi xoăn. Mẹ hơi thấp, không xinh nhưng rất ưa nhìn. Với tôi, mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Mẹ thích chơi cầu lông, thích ăn bánh quy. Mẹ nấu ăn cũng rất ngon.
Anh tôi năm nay hơn hai mươi tuổi. Anh tôi cao lắm, gần mét tám. Anh có mái tóc màu nâu đen, hơi rủ xuống trán trông rất đẹp. Năm nay anh đã là sinh viên năm thứ ba Trường đại học Luật Hà Nội. Anh tôi học giỏi, vui tính nên được nhiều người mến. Anh rất thích chơi bóng, uống cà phê và ăn sô cô la. Anh rất quan tâm đến tôi. luôn chỉ bảo cho tôi cách giải những bài toán khó. Còn tôi, nhân vật cuối cùng trong gia đình, các bạn biết rồi đấy, tôi là Nguyễn Tiến Phong, năm nay tôi mười một tuổi. Tôi rất thích xem truyện, chơi bóng đá và ăn sô cô la giống anh tôi. Tôi rất muốn sau này trở thành một bác sĩ giỏi để cứu giúp mọi người.
Gia đình đúng là cái nôi nuôi tôi khôn lớn từng ngày. Tôi rất yêu quý gia đình tôi. Tôi tự nhủ và khuyên mọi người hãy tôn trọng và giữ gìn tổ ấm thân thương của mình.
d) Dàn bài
1. Mở bài:
* Tự giới thiệu:
- Tên, tuổi, chỗ ở, vài nét về gia đình.
- Học lớp ..., trường ...
2. Thân bài:
* Các hoạt động trong ngày:
+ Buổi sáng:
- Thức dậy lúc mấy giờ? Làm những việc gì?
- Đi học lúc nào? Trường xa hay gần?
+ Buổi trưa:
- Ăn uống, nghỉ ngơi.
+ Buổi chiều:
- Giúp việc gia đình (dọn dẹp nhà cửa, dạy em học ...).
- Học và làm bài tập.
+ Buổi tối:
- Quây quần cùng gia đình trò chuyện, vui chơi ...
- Chuẩn bị bài cho ngày mai.
- Đi ngủ.
3. Kết bài:
* Cảm nghĩ của em:
- Em rất quý thời gian, biết sử dụng thời gian vào những việc có ích.
- Cố gắng rèn luyện nề nếp tốt trong cuộc sống hằng ngày.
Bài văn mẫuEm là Hoàng Đức Hải, học sinh lớp 6A trường Trung học cơ sở Lý Tự Trọng, phường 4, thị xã Tân An, tỉnh Long An. Em là con trai lớn trong nhà. Dưới em là bé út Hoàng Mai, rất hay nhõng nhẽo nên có biệt danh là Mít Ướt. Ba em là bộ đội biên phòng, thường xuyên công tác xa nhà. Mẹ em là công nhân xí nghiệp may xuất khẩu của tỉnh.
Vì hoàn cảnh gia đình còn nhiều khó khăn nên em sớm biết lo. Buổi sáng khoảng năm giờ rưỡi, khi chú gà trống nhà bác Mười kế bên cất tiếng gáy vang là em đã thức giấc. Dưới bếp, mẹ em đang nấu bữa sáng. Tập thể dục xong, em chạy bộ khoảng hơn cây số dọc theo quốc lộ. Khí trời mát mẻ, trong lành khiến em thấy khỏe khoắn hẳn ra.
Em bắt tay vào quét dọn nhà cửa sạch sẽ, sắp xếp các thứ cho gọn gàng, ngăn nắp. Em thay mẹ nhắc nhở em gái chuẩn bị sách vở. Ăn sáng xong, hai anh em cùng đi học. Ngôi trường khang trang chỉ cách nhà độ chừng cây số.
Buổi trưa, khi mẹ nấu cơm, em cho gà ăn, thay nước uống cho chúng và lượm những quả trứng hồng bỏ vào chiếc giỏ nhựa lót rơm. Đàn gà mấy chục con, mỗi ngày đẻ hơn hai chục trứng là nguồn thu nhập thêm của gia đình em.
Bữa cơm đơn giản với ba món: trứng chiên, đậu đũa xào và canh bí xanh nấu tôm khô. Ba mẹ con ăn rất ngon miệng. Mẹ em tranh thủ chợp mắt. Bé Mai cũng "tranh thủ" nằm gọn trong lòng mẹ. Em ra ngoài hiên, nằm đu đưa trên chiếc võng dù màu xanh lá cây của ba rồi cũng thiu thiu ngủ.
Lúc em thức dậy thì mẹ đã đi làm. Nắng chiều chiếu chếch qua khung cửa sổ, in những sọc vàng trên nền gạch. Đã đến giờ tự học. Em xem lại những bài buổi sáng và giải mấy bài toán cô yêu cầu. Bé Mai cũng chăm chỉ học. Chỉ khi nào gặp chỗ khó Mai mới hỏi em.
Buổi tối, mấy mẹ con quây quần trò chuyện. Mẹ nhắc nhiều về ba. Chúng em cũng mong Tết nhanh tới, ba sẽ được nghỉ phép về nhà. Mới nghĩ đến đây, em đã thấy vui hẳn lên!
Sau khi xem xong mục Thời sự và Vườn âm nhạc trên tivi, em và bé Mai ngồi vào bàn học. Chuyện đó đã thành nếp. Em cố gắng rèn cho mình những thói quen tốt như biết sử dụng thời gian vào những việc làm có ích cho bản thân và gia đình. Em cảm thấy mình đã lớn lên nhiều.
Trong học tập , không chỉ có gia đình và thầy cô giáo giúp đỡ ta , mà những người bạn thân quen gần gũi cũng giúp chúng ta được phần nào . Chắc hẳn ai cũng có một người bạn nhỉ ! Em cũng vậy , có một người bạn rất chu đáo , đạo đức tốt , tính tình hiền hậu . Bạn ấy tên là Hạnh
Hạnh là một cô gái rất mỏng manh và dịu dàng . Thường ngày , bạn đều chấp hành đúng quy định của nhà trường , mỗi thứ hai bạn lại mặc áo đồng phục . Và những ngày còn lại , bạn lại mặc áo áo có cổ . Làn da Hạnh ra hạnh ngăm đen với mái tóc tóc bạn dài hơn vai một chút . Đôi mắt long , lanh dịu hiền cùng cặp lông mày thưa thớt .
Nhà hạnh nghèo lắm , hàng ngày cứ mỗi khi đi học về, Hạnh lại giúp mẹ ra đồng làm việc rồi tối đến bạn lại về cơm nước và tắm rửa . Dù nhà bạn xa trường nhưng không hôm nào bạn ấy đi học muộn . Các bạn biết không , Cứ mỗi khi nhìn thấy bàn tay của Hạnh , em lại thấy rất thương bạn . Làng xóm xung quanh ai cũng khen bạn ấy rất kính trọng và yêu thương những người xung quanh . Gia Đình Hạnh cũng rất hoà thuận , và luôn giúp đỡ nhau
Hạnh còn là một cô bé rất chăm chỉ trong học tập . Năm nào cũng như năm nấy , bạn đứng đầu khối và được cô giáo khen rối rít
Em yêu và quý bạn Hạnh . Hạnh là tấm gương sáng để học sinh toàn đất nước noi theo . Em cũng sẽ cố gắng học thật tốt để không không phụ lòng ba mẹ và thầy cô
-Hết-
Mình thấy hơi ngắn
Nhưng mà bạn cứ tham khảo vài câu cũng được !!!