Văn mẫu lớp 6

Cao Nguyễn Hoài Thanh

Không bao lâu nữa em sẽ phải xa mái trường này để học lên cấp 2 .Một buổi sáng đến trường em bỗng thấy trường em thật đẹp.Hãy tả lại quang cảnh trường em lúc đó và nói lên cảm xúc của em khi sắp phải xa trường.

Thu Thủy
26 tháng 3 2017 lúc 20:03

Cao Nguyễn Hoài Thanh

Chỉ còn ít ngày nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Đại Đình yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học

Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới : trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.

Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ.

ta-truong-tieu-hoc-vanlop5 Viết cảm xúc của em khi phải xa mái trường tiểu học

Vào lớp Một, em được học cô Hoa. Cô Hoa là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng xanh. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.

Được lên lớp Sáu, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

‘‘ Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’’ thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng xanh. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.

Được lên lớp Sáu, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

‘‘ Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’’

Cao Nguyễn Hoài Thanh
26 tháng 3 2017 lúc 20:08

giúp mình với mọi người ơi

Thảo Phương
26 tháng 3 2017 lúc 20:27

Hè về trên từng ngõ nhỏ, từng hàng cây, từng hơi thở của nắng và hoa cỏ. Cứ mỗi lần nhìn thấy nụ hoa phượng chớm nở, dù chỉ mới chớm nở thôi mà bao nỗi nhớ đã tràn về trong lòng mỗi người học sinh. Một cảm giác xao xuyến khó cất được thành lời. Đặc biệt là với thế hệ học sinh sắp ra trường thì thầy cô, bạn bè, lớp trường, sách vở càng nhìn lại càng thấy nhớ. Thời gian có lẽ là vật nhẫn tâm nhất, nó cứ lặng lẽ trôi, trôi mãi; cứ quay đều quay đều mà vô tình đặt lại phía sau bao hoài niệm thân thương. Để rồi mỗi khi giật mình nhìn lại, ai cũng thấy mắt mình rưng rưng, ướt đầm vạt áo...

Hôm nay có lẽ là ngày đáng nhớ nhất trong suốt những tháng năm học tại Trung học cơ sở LQĐ... Hẳn trong sâu thẳm trái tim của mỗi người học sinh ngồi đây đều muốn níu kéo, lưu giữ một chút gì của một thời mực tím. Để đến giờ phút chia tay, ai cũng muốn cất lên tiếng nói của chính mình – một tiếng nói với các thầy, các cô - một tiếng nói với mái trường LQĐ gắn bó...

Cho phép em được sẻ chia tình cảm với mái trường mến yêu và nói lên những lời tri ân với các thầy, các cô. Em xin được gửi tới các thầy cô giáo lời chúc sức khoẻ, lời cảm ơn sâu sắc nhất bởi tất cả những gì mà thầy cô đã dành cho chúng em trong những tháng ngày qua.


Có lẽ không có một thước đo nào chính xác hơn thước đo của tri thức và tấm lòng. Nơi đây, chúng em đã được đào tạo trong môi trường học đường thật nghiêm túc, có tính kỉ luật cao với những thầy cô chuyên môn sâu rộng, đầy tinh thần trách nhiệm và đặc biệt là có một tấm lòng khoan dung, yêu thương các học trò của mình, bảo ban, dạy dỗ khác nào những đứa con? Mỗi giọt mồ hôi rơi, từng sợi tóc chuyển bạc, tất cả, tất cả, là tâm huyết với nghề, là những nguyện ước mong cho chúng con nên người. Nếu như trường học là gia đình thứ hai thì cô thầy chính là những người mẹ, người cha nuôi chúng con lớn khôn từng ngày bằng tri thức. Chúng con tự hào về các thầy, các cô. Hình ảnh của các thầy, các cô sẽ sống mãi, trong trái tim chúng con.

Bốn năm Trung học cơ sở – có lẽ đó là quãng thời gian đẹp đẽ nhất, tuyệt vời nhất trong cuộc đời học sinh của mỗi chúng ta. Dẫu cho dòng thời gian có như cơn thác dữ ào ạt xô ta tới tương lai nhưng... những kỷ niệm về một thời hoa phượng, những kỷ niệm dưới mái trường Văn Lang sẽ không thể nào nhạt phai, quên lãng, nó sẽ theo em suốt cuộc đời.

Ngày mai, xa mái trường này, chúng em xin hứa sẽ cố gắng học tập, tu dưỡng đạo đức thật tốt để xứng đáng là học sinh của trường Trung học cơ sở Lê Qúy Đôn, xứng đáng với niềm tin mà các thầy cô đã đặt ở chúng em.

Chỉ còn ít ngày nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Đại Đình yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học

Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới : trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.

Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ.

Vào lớp Một, em được học cô Hoa. Cô Hoa là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng xanh. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.

Được lên lớp Sáu, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

‘‘ Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’’


Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Thị Phương Anh
Xem chi tiết
VƯƠN CAO VIỆT NAM
Xem chi tiết
ê ngu mày nhìn gì, bộ ni...
Xem chi tiết
Trang Thùy
Xem chi tiết
Trần Khởi My
Xem chi tiết
Nguyễn Thùy Linh
Xem chi tiết
Vương Hà Thu
Xem chi tiết
Vương Hà Thu
Xem chi tiết
Vương Hà Thu
Xem chi tiết